[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Mì Somen
Tô Nhục Oa
2024-11-23 19:30:03
Nguyên Đường cảm giác được cánh tay truyền tới đau đớn, nỗi đau này làm cho lòng cô tràn đầy bất lực.
Luôn là như vậy.
Mỗi lần nhắc đến chuyện gì không có lợi cho Triệu Hoán Đệ, bà ta đều sẽ đem câu chuyện rẽ sang hướng khác. Câu khi còn bé bị bệnh đưa đi huyện thành này, đã trở thành câu cửa miệng của bà ta, chỉ cần có người ngoài ở đây, câu này luôn luôn tồn tại.
Dần dà, chính bản thân Nguyên Đường cũng có chút không nắm chắc được, mình có phải thật sự không hiếu thuận, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân giống như lời của Triệu Hoán Đệ nói không.
Triệu Hoán Đệ vừa khóc vừa náo, rất nhanh mẹ của Trần Châu đã ở trong cổng thò đầu ra nhìn, còn nghe thấy tiếng mấy người phụ nữ đang xì xào bàn tán.
Thấy mọi người đến, Triệu Hoán Đệ giọng nói càng lớn.
“Tao thức khuya dậy sớm nuôi mày ăn học, mùa đông người ta đều không đi làm ở nhà làm mèo đông, tao còn phải đạp tuyết hứng gió lên trấn trên bán miến. Tao phí công phí sức để mày được như bây giờ, bây giờ mày lại không muốn nhận tao làm mẹ nữa! Tao nói gì mày cũng không nghe. Mày nhìn cả cái thôn này xem, có ai học tới được lớp 9 như mày! Tao già rồi cũng không có lỗi với mày!”
“Sao số tôi lại khổ thế này, sinh ra một con sói mắt trắng thế này! Tôi không thiết sống nữa, tôi còn sống để làm gì nữa! Để cho người ta chê cười tôi sinh ra một đứa con gái bất hiếu sao? Mày mau tới đi, mày có năng lực như thế không bằng đánh chết mẹ mày luôn đi…..”
…..
Có người đang nhìn, Triệu Hoán Đệ càng nói càng không kiêng dè.
Có lúc Nguyên Đường cũng không thể hiểu nổi. Triệu Hoán Đệ rõ ràng để ý mặt mũi như vậy, kiếp trước thanh danh của cô bị hủy hoại, nghe nói bà ta ở nhà trình diễn mấy tiết mục “uống thuốc”, giống như là có đứa con gái như cô là có bao nhiêu dơ bẩn.
Nhưng có lúc bà ta lại giống như ước gì có người khác tới xem chuyện xấu trong nhà bà ta, đến để đồng tình với bất hạnh của bà ta.
Nguyên Đường nhìn thấy ánh mắt những người kia ngoài cổng, chỉ cảm thấy thế giới trước mắt có chút mê muội.
Những người đó trùng hợp với với những người ở kiếp trước, bọn họ cách rất xa, dùng tay che miệng, giọng nói không to cũng không nhỏ, đủ để cô nghe thấy, lại trong lúc cô chất vấn trả lời rằng bản thân cái gì cũng không nói.
“Triệu Hoán Đệ thế nhưng phải bận tâm lo nghĩ về cô con gái này, theo tôi thì, một nhà đang tốt đẹp thế này, thế nào lại ra người như cô ta. Đây không phải bại hoại cửa nhà sao.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Luôn là như vậy.
Mỗi lần nhắc đến chuyện gì không có lợi cho Triệu Hoán Đệ, bà ta đều sẽ đem câu chuyện rẽ sang hướng khác. Câu khi còn bé bị bệnh đưa đi huyện thành này, đã trở thành câu cửa miệng của bà ta, chỉ cần có người ngoài ở đây, câu này luôn luôn tồn tại.
Dần dà, chính bản thân Nguyên Đường cũng có chút không nắm chắc được, mình có phải thật sự không hiếu thuận, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân giống như lời của Triệu Hoán Đệ nói không.
Triệu Hoán Đệ vừa khóc vừa náo, rất nhanh mẹ của Trần Châu đã ở trong cổng thò đầu ra nhìn, còn nghe thấy tiếng mấy người phụ nữ đang xì xào bàn tán.
Thấy mọi người đến, Triệu Hoán Đệ giọng nói càng lớn.
“Tao thức khuya dậy sớm nuôi mày ăn học, mùa đông người ta đều không đi làm ở nhà làm mèo đông, tao còn phải đạp tuyết hứng gió lên trấn trên bán miến. Tao phí công phí sức để mày được như bây giờ, bây giờ mày lại không muốn nhận tao làm mẹ nữa! Tao nói gì mày cũng không nghe. Mày nhìn cả cái thôn này xem, có ai học tới được lớp 9 như mày! Tao già rồi cũng không có lỗi với mày!”
“Sao số tôi lại khổ thế này, sinh ra một con sói mắt trắng thế này! Tôi không thiết sống nữa, tôi còn sống để làm gì nữa! Để cho người ta chê cười tôi sinh ra một đứa con gái bất hiếu sao? Mày mau tới đi, mày có năng lực như thế không bằng đánh chết mẹ mày luôn đi…..”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…..
Có người đang nhìn, Triệu Hoán Đệ càng nói càng không kiêng dè.
Có lúc Nguyên Đường cũng không thể hiểu nổi. Triệu Hoán Đệ rõ ràng để ý mặt mũi như vậy, kiếp trước thanh danh của cô bị hủy hoại, nghe nói bà ta ở nhà trình diễn mấy tiết mục “uống thuốc”, giống như là có đứa con gái như cô là có bao nhiêu dơ bẩn.
Nhưng có lúc bà ta lại giống như ước gì có người khác tới xem chuyện xấu trong nhà bà ta, đến để đồng tình với bất hạnh của bà ta.
Nguyên Đường nhìn thấy ánh mắt những người kia ngoài cổng, chỉ cảm thấy thế giới trước mắt có chút mê muội.
Những người đó trùng hợp với với những người ở kiếp trước, bọn họ cách rất xa, dùng tay che miệng, giọng nói không to cũng không nhỏ, đủ để cô nghe thấy, lại trong lúc cô chất vấn trả lời rằng bản thân cái gì cũng không nói.
“Triệu Hoán Đệ thế nhưng phải bận tâm lo nghĩ về cô con gái này, theo tôi thì, một nhà đang tốt đẹp thế này, thế nào lại ra người như cô ta. Đây không phải bại hoại cửa nhà sao.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro