[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Mì Somen
Tô Nhục Oa
2024-11-23 19:30:03
“Có biết vì sao Đống Tử không đưa vợ về không? Chính là nhà gái ở bên đó không biết từ đâu nghe được, nói cô chị chồng là cô ta danh tiếng kém, ba mẹ người ta đều là người có thể diện, mới không muốn đến đây để bị dính bẩn.”
“Tặc tặc tặc, hồi trước Triệu Hoán Đệ còn nói đó, nói hỏi xem nhà ai có muốn cưới lần hai, tốt nhất là không có con cái, cách thôn chúng ta gần một chút, nói cho Đại Nha của bà ta đó.”
“Không phải làm nằm mơ sao, nhà ai dám muốn cô ta. Nghe nói con gái làm nghề đó đều là mang một thân bệnh tật…..”
……
Triệu Hoán Đệ vẫn còn đang khóc lóc mắng chửi, Vương Mỹ Yêu dìu bà ta, cả đầu toàn là mồ hôi.
Trong lòng luôn kêu khổ.
Đây coi là sự tình gì đây.
Vốn dĩ cho rằng nhà họ Nguyên không có bao nhiêu thói xấu lại làm ầm ĩ như vậy, nhà họ Trần còn đang ở đó nhảy nhót. Bản thân không đưa được người đi, không biết ăn nói thế nào với ca trưởng ở bên kia…..
Cô ta bối rối, hướng về phía Nguyên Đức Phát cầu cứu.
“Chú, chú cũng tới khuyên thím đi, có gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói.”
Nguyên Đức Phát vuốt tẩu thuốc không lên tiếng.
Ông ta cũng chỉ là người đàn ông, ông ta cũng hết cách rồi.
Vương Mỹ Yêu thực sự không còn cách nào, chỉ có thể vội vàng gọi Nguyên Đường: “Tiểu Đường, em qua đây dỗ mẹ của em đi, thật là, em đã lớn vậy rồi, sao có thể nói chuyện với ba mẹ cứng rắn như thế.”
Trong lòng cô ta cũng chướng mắt Triệu Hoán Đệ, không có việc gì cũng làm ầm ĩ lên như thế, để người xung quanh khen bà ta hiền lành, khen bà ta chịu khổ, nhưng bà ta cũng không nghĩ thử mà xem, cô gái như con bé đều đã lớn như vậy rồi, dính phải cái danh tiếng không hiếu thuận, sau này làm sao gả cho người ta? Bà ta chỉ lo danh tiếng của mình, hoàn toàn không quan tâm tới con gái.
Mặc dù Vương Mỹ Yêu cảm thấy mình không phải là người tốt lành gì, nhưng lúc này cũng không nhịn được đồng tình với Nguyên Đường.
Có một người mẹ như thế, thật là nghiệp chướng.
Hết lần này tới lần khác, có khổ mà không nói ra được.
Chỉ là rất nhanh, sự đồng tình của cô ta liền biến mất không thấy tăm hơi nữa.
Nguyên Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như là cảnh quay chậm trong phim điện ảnh.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt trống rỗng, Vương Mỹ Yêu nhìn thấy bỗng nhiên lạnh sống lưng.
Giọng nói của Nguyên Đường không lớn, nhưng lại rất rõ ràng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tặc tặc tặc, hồi trước Triệu Hoán Đệ còn nói đó, nói hỏi xem nhà ai có muốn cưới lần hai, tốt nhất là không có con cái, cách thôn chúng ta gần một chút, nói cho Đại Nha của bà ta đó.”
“Không phải làm nằm mơ sao, nhà ai dám muốn cô ta. Nghe nói con gái làm nghề đó đều là mang một thân bệnh tật…..”
……
Triệu Hoán Đệ vẫn còn đang khóc lóc mắng chửi, Vương Mỹ Yêu dìu bà ta, cả đầu toàn là mồ hôi.
Trong lòng luôn kêu khổ.
Đây coi là sự tình gì đây.
Vốn dĩ cho rằng nhà họ Nguyên không có bao nhiêu thói xấu lại làm ầm ĩ như vậy, nhà họ Trần còn đang ở đó nhảy nhót. Bản thân không đưa được người đi, không biết ăn nói thế nào với ca trưởng ở bên kia…..
Cô ta bối rối, hướng về phía Nguyên Đức Phát cầu cứu.
“Chú, chú cũng tới khuyên thím đi, có gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói.”
Nguyên Đức Phát vuốt tẩu thuốc không lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta cũng chỉ là người đàn ông, ông ta cũng hết cách rồi.
Vương Mỹ Yêu thực sự không còn cách nào, chỉ có thể vội vàng gọi Nguyên Đường: “Tiểu Đường, em qua đây dỗ mẹ của em đi, thật là, em đã lớn vậy rồi, sao có thể nói chuyện với ba mẹ cứng rắn như thế.”
Trong lòng cô ta cũng chướng mắt Triệu Hoán Đệ, không có việc gì cũng làm ầm ĩ lên như thế, để người xung quanh khen bà ta hiền lành, khen bà ta chịu khổ, nhưng bà ta cũng không nghĩ thử mà xem, cô gái như con bé đều đã lớn như vậy rồi, dính phải cái danh tiếng không hiếu thuận, sau này làm sao gả cho người ta? Bà ta chỉ lo danh tiếng của mình, hoàn toàn không quan tâm tới con gái.
Mặc dù Vương Mỹ Yêu cảm thấy mình không phải là người tốt lành gì, nhưng lúc này cũng không nhịn được đồng tình với Nguyên Đường.
Có một người mẹ như thế, thật là nghiệp chướng.
Hết lần này tới lần khác, có khổ mà không nói ra được.
Chỉ là rất nhanh, sự đồng tình của cô ta liền biến mất không thấy tăm hơi nữa.
Nguyên Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như là cảnh quay chậm trong phim điện ảnh.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt trống rỗng, Vương Mỹ Yêu nhìn thấy bỗng nhiên lạnh sống lưng.
Giọng nói của Nguyên Đường không lớn, nhưng lại rất rõ ràng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro