[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Mì Somen
Tô Nhục Oa
2024-11-23 19:30:03
“Vương Mỹ Yêu, chị kêu tôi đi miền Nam, rốt cục là vào làm trong nhà máy hay là làm việc khác?”
Lời này giống như trong bóng đêm gặp được ma, giống như ma quỷ, dọa cho Vương Mỹ Yêu cơ hồ đứng không vững.
Một khắc trước cô ta còn đang đồng tình với Nguyên Đường, nửa giờ trước còn đang vì thành công của bản thân mà nhảy cẫng, vì chính mình đập tan được tư tưởng trọng nam khinh nữ của bà nội mà vui vẻ, dù cho tất cả đều là giả, nhưng chỉ có mặt ngoài vinh quang này, cũng làm cho cô ta mê đắm ở trong đó.
Nhưng mà bây giờ chẳng qua chỉ bằng một câu nói của Nguyên Đường, cô ta giống như bị lột sạch đứng giữa đường.
Bằng mắt trần cũng có thể thấy cô ta đang run rẩy, giày xăng đan trên chân giống như một sợi xích nóng hổi, đem cô ta tra tấn tại chỗ không thể động đậy.
Toàn thân cô ta mềm nhũn, nếu như không phải cánh tay còn đang kẹp tay Triệu Hoán Đệ, cô ta đã xụi lơ xuống đất.
Đợi đến lúc phản ứng lại, cô ta đã không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể lắp ba lắp bắp hỏi ngược lại.
“Em, em nói cái, cái gì, chị chỉ là có lòng tốt, bỏ đi, nếu như em không biết tốt xấu vậy thì bỏ đi.”
Bây giờ cô ta không muốn cái gì nữa, cách đó không xa là đám người đang xì xào, làm cho Vương Mỹ Yêu tâm loạn như ma, cảm giác bọn họ đều đang nhìn mình, giống như đã biết hết chân tướng……
Cô ta bất chấp tất cả, chỉ muốn chạy trốn.
Sớm biết như vậy cô ta đã không đi chuyến này tới đây, dù là bị quản lý làm khó dễ, cũng tốt hơn bị người khác biết cô ta đang làm cái gì.
Cô ta sinh ra trước Nguyên Đường, lúc còn nhỏ đã nhìn thấy giày bị bỏ. Sớm hơn mấy năm dùng biện pháp mạnh, huyện bạch vì để tiêu diệt cái ác, đã đưa những người phạm tội tới quảng trường văn hóa để trưng bày, để mỗi một người tự nói tội của chính mình, cô ta cũng từng tham gia náo nhiệt rồi.
Trước mắt Vương Mỹ Yêu một mảnh tối tăm, đều là hình ảnh một người phụ nữ lẫn lộn trong đám đàn ông, tóc ngắn có thể nhìn thấy da đầu, cúi đầu ở bên trên đọc ra mình sa đọa như thế nào, Những người xung quanh đứng bao vây cái bục và chửi rủa cô ta, không thiếu những từ ngữ thô tục hướng về phía cô ta…
Vương Mỹ Yêu khó thở, trước mắt hiện lên quầng trắng sáng, giống như bây giờ cô ta đang đứng trên đài, nhận lấy sự chỉ trỏ của ngàn người.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lời này giống như trong bóng đêm gặp được ma, giống như ma quỷ, dọa cho Vương Mỹ Yêu cơ hồ đứng không vững.
Một khắc trước cô ta còn đang đồng tình với Nguyên Đường, nửa giờ trước còn đang vì thành công của bản thân mà nhảy cẫng, vì chính mình đập tan được tư tưởng trọng nam khinh nữ của bà nội mà vui vẻ, dù cho tất cả đều là giả, nhưng chỉ có mặt ngoài vinh quang này, cũng làm cho cô ta mê đắm ở trong đó.
Nhưng mà bây giờ chẳng qua chỉ bằng một câu nói của Nguyên Đường, cô ta giống như bị lột sạch đứng giữa đường.
Bằng mắt trần cũng có thể thấy cô ta đang run rẩy, giày xăng đan trên chân giống như một sợi xích nóng hổi, đem cô ta tra tấn tại chỗ không thể động đậy.
Toàn thân cô ta mềm nhũn, nếu như không phải cánh tay còn đang kẹp tay Triệu Hoán Đệ, cô ta đã xụi lơ xuống đất.
Đợi đến lúc phản ứng lại, cô ta đã không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể lắp ba lắp bắp hỏi ngược lại.
“Em, em nói cái, cái gì, chị chỉ là có lòng tốt, bỏ đi, nếu như em không biết tốt xấu vậy thì bỏ đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ cô ta không muốn cái gì nữa, cách đó không xa là đám người đang xì xào, làm cho Vương Mỹ Yêu tâm loạn như ma, cảm giác bọn họ đều đang nhìn mình, giống như đã biết hết chân tướng……
Cô ta bất chấp tất cả, chỉ muốn chạy trốn.
Sớm biết như vậy cô ta đã không đi chuyến này tới đây, dù là bị quản lý làm khó dễ, cũng tốt hơn bị người khác biết cô ta đang làm cái gì.
Cô ta sinh ra trước Nguyên Đường, lúc còn nhỏ đã nhìn thấy giày bị bỏ. Sớm hơn mấy năm dùng biện pháp mạnh, huyện bạch vì để tiêu diệt cái ác, đã đưa những người phạm tội tới quảng trường văn hóa để trưng bày, để mỗi một người tự nói tội của chính mình, cô ta cũng từng tham gia náo nhiệt rồi.
Trước mắt Vương Mỹ Yêu một mảnh tối tăm, đều là hình ảnh một người phụ nữ lẫn lộn trong đám đàn ông, tóc ngắn có thể nhìn thấy da đầu, cúi đầu ở bên trên đọc ra mình sa đọa như thế nào, Những người xung quanh đứng bao vây cái bục và chửi rủa cô ta, không thiếu những từ ngữ thô tục hướng về phía cô ta…
Vương Mỹ Yêu khó thở, trước mắt hiện lên quầng trắng sáng, giống như bây giờ cô ta đang đứng trên đài, nhận lấy sự chỉ trỏ của ngàn người.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro