[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ

Mì Somen

Tô Nhục Oa

2024-11-23 19:30:03

Nguyên Đức Phát ôm ngực, nửa ngày sau mới chật vật nói: “Ba không nói với con cái này nữa, con còn nhỏ, bây giờ có vài lời con nói ra rất thoải mái, qua vài năm nữa con mới ý thức được mình có bao nhiêu tổn thương người khác.”

Ông ta cố gắng hít thở mấy lần, rốt cục cảm thấy mình không bị Nguyên Đường làm cho tức chết nữa, mới nói: “Chuyện này con giận chúng ta là đúng, nhưng mà nếu như con đã sớm biết, sao không nói cho ba với mẹ của con?”

Nguyên Đường vẫn là ánh mắt trống rỗng đó, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

Nguyên Đức Phát biết bản thân không nên nói thêm gì nữa.

Trong lòng nhoi nhói đau, con gái lớn không tin tưởng mình đến mức này, cô cảm thấy cho dù là nói nữa, thì mình cũng sẽ không quan tâm lương tâm cùng đạo đức mà bắt cô đi. Ông ta nhận thấy rằng bản thân nuôi lớn cô, mặc dù chó chút thiên vị con trai, nhưng cũng là bình thường. Có nhà nào mà không thiên vị con trai đâu?

Nhưng mà ông ta cũng có lương tri, trước giờ ông ta chưa từng nghĩ sẽ bán con gái! Ông ta sao có thể làm chuyện súc sinh như thế?

Nguyên Đức Phát từng được học tiểu học, nếu như không phải là sau này chiến hỏa liên miên, ông ta luôn cảm thấy bản thân có thể trở thành một người đọc sách. Chính là vì cái này, ông ta mới cung cấp tài nguyên cho Nguyên Đống.

Ông ta nhớ lại lúc nhỏ nghe lão tiên sinh giảng, cha không nhận biết con, con không nhận biết cha.

Ông ta không hiểu, bề ngoài Nguyên Đường tỏ ra hiếu thuận lại có oán hận sâu đến vậy, bắt đầu từ lúc nào mà tích lũy sâu đến mức độ này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên Đường cũng không hiểu ông ta, ông ta là một người ba bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ông ta chính là thiên vị, nhưng cũng sẽ không hại cô.

Tính cả cái thôn Tiểu Hà này, ông ta chưa từng cảm thấy mình là một người ba bết bát như vậy, nhưng lời của Nguyên Đường hôm nay đã làm ông ta bị đả kích rất lớn.

Nhận biết này dường như làm cho ông ta già đi cả chục tuổi.

Lời ông ta muốn nói ấp ủ cả nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.

“Con không muốn đi miền Nam, thì tìm một công việc ở huyện thành, sau này ba sẽ không ép con nữa.”

Nguyên Đường lắc đầu: “Con nói rồi, con muốn đi học.”

Nguyên Đức Phát bị tức đến ho khan, ngón tay run rẩy chỉ vào Nguyên Đường, một câu cũng không nói ra được.

Nguyên Đường phối hợp đi mở cửa, kéo cửa ra liền thấy Triệu Hoán Đệ ngồi ở trước cửa đã nín khóc, dựng thẳng tai dán vào cửa.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ

Số ký tự: 0