[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Mỡ Heo
Tô Nhục Oa
2024-11-23 01:19:32
Đúng là xui xẻo mới phải đẻ ra đứa con gái như thế này.
Lại còn một cái gai nhỏ trong lòng Triệu Hoán Đệ, khi Nguyên Đồng và Nguyên Đường mới hơn hai tuổi, ở thôn Thất Lý bên cạnh có một ông lão biết xem tướng, ông lão đó không nổi tiếng lắm, nhưng nhà họ Trần bên cạnh lúc đó đi khắp nơi tìm người xem tướng để sinh con trai, nên đã tìm đến nhà ông lão.
Mẹ Trần Châu đã kể cho bà ta nghe, nói rằng ông lão bảo, con gái sinh vào ngày tám là khắc mẹ.
Trùng hợp thay, sinh nhật của Nguyên Đường lại đúng vào ngày mồng tám tháng mười.
Từ đó về sau, mỗi khi Triệu Hoán Đệ bị đau đầu cảm cúm, bà ta lại cảm thấy do Nguyên Đường khắc hại. Vì vậy, trong ba đứa con gái, bà ta ghét Nguyên Đường nhất. Có vài năm, khi không thể sinh thêm Nguyên Lương, bà ta thậm chí đã nghĩ đến việc gửi Nguyên Đường đi.
Chỉ là vừa mới đề cập đã bị Nguyên Đức Phát phản đối, sau đó khi bà ta sinh hạ được cậu con trai như mong muốn, chuyện gửi Nguyên Đường đi cũng bị coi như chưa từng nói đến.
Triệu Hoán Đệ vừa đập vừa ném bát đĩa khi rửa, trong lòng đang nghĩ rằng ngày mai phải nói rõ với Nguyên Đường, Vương Mỹ Yêu ngày kia sẽ đi, lần này mà không đi theo, lần sau lại phải chờ đến bao giờ?
Hai trăm đồng một tháng đấy!
Nếu người ta không chê tuổi già, bà ta còn muốn đi nữa là.
****
Nguyên Đường bước nhanh ra khỏi nhà, đi thẳng đến chân núi sau nhà.
Sau núi có một ngôi miếu Thổ Địa đổ nát, mấy năm trước phá Tứ Cựu bị người ta đập phá, cuối cùng còn sót lại một nửa bức tường sân, thỉnh thoảng có người đi ngang qua ngồi nghỉ chân. Sau này nghe nói sau núi có động vật quý hiếm, giờ người vào núi cũng ít hơn, nơi này lại càng hoang vắng.
Nguyên Đường đi vào bán lần tường miếu đó, trong sân có một cây cổ thụ.
Lúc này mọi người vẫn chưa biết giá trị của cây cổ thụ này, nhưng sau năm năm nữa, cây sẽ được xác định là cây trăm tuổi, xung quanh sẽ được lập hàng rào, thậm chí còn xây một cái miếu Thổ Địa để giữ cây, trở thành một điểm tham quan nhỏ của huyện Bạch.
Nguyên Đường ẩn mình trong đây, toàn bộ đất trời chỉ còn có một mình cô.
Cô đặt những thứ mình mang theo vào một nơi mà người khác sẽ không tìm thấy.
Một hũ mỡ lợn nhỏ, và ba đồng tiền lẻ.
Sau khi cất giấu xong cô ngồi im lặng dưới gốc cây một lúc, áp đầu vào cánh tay, vùi vào đầu gối.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lại còn một cái gai nhỏ trong lòng Triệu Hoán Đệ, khi Nguyên Đồng và Nguyên Đường mới hơn hai tuổi, ở thôn Thất Lý bên cạnh có một ông lão biết xem tướng, ông lão đó không nổi tiếng lắm, nhưng nhà họ Trần bên cạnh lúc đó đi khắp nơi tìm người xem tướng để sinh con trai, nên đã tìm đến nhà ông lão.
Mẹ Trần Châu đã kể cho bà ta nghe, nói rằng ông lão bảo, con gái sinh vào ngày tám là khắc mẹ.
Trùng hợp thay, sinh nhật của Nguyên Đường lại đúng vào ngày mồng tám tháng mười.
Từ đó về sau, mỗi khi Triệu Hoán Đệ bị đau đầu cảm cúm, bà ta lại cảm thấy do Nguyên Đường khắc hại. Vì vậy, trong ba đứa con gái, bà ta ghét Nguyên Đường nhất. Có vài năm, khi không thể sinh thêm Nguyên Lương, bà ta thậm chí đã nghĩ đến việc gửi Nguyên Đường đi.
Chỉ là vừa mới đề cập đã bị Nguyên Đức Phát phản đối, sau đó khi bà ta sinh hạ được cậu con trai như mong muốn, chuyện gửi Nguyên Đường đi cũng bị coi như chưa từng nói đến.
Triệu Hoán Đệ vừa đập vừa ném bát đĩa khi rửa, trong lòng đang nghĩ rằng ngày mai phải nói rõ với Nguyên Đường, Vương Mỹ Yêu ngày kia sẽ đi, lần này mà không đi theo, lần sau lại phải chờ đến bao giờ?
Hai trăm đồng một tháng đấy!
Nếu người ta không chê tuổi già, bà ta còn muốn đi nữa là.
****
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Đường bước nhanh ra khỏi nhà, đi thẳng đến chân núi sau nhà.
Sau núi có một ngôi miếu Thổ Địa đổ nát, mấy năm trước phá Tứ Cựu bị người ta đập phá, cuối cùng còn sót lại một nửa bức tường sân, thỉnh thoảng có người đi ngang qua ngồi nghỉ chân. Sau này nghe nói sau núi có động vật quý hiếm, giờ người vào núi cũng ít hơn, nơi này lại càng hoang vắng.
Nguyên Đường đi vào bán lần tường miếu đó, trong sân có một cây cổ thụ.
Lúc này mọi người vẫn chưa biết giá trị của cây cổ thụ này, nhưng sau năm năm nữa, cây sẽ được xác định là cây trăm tuổi, xung quanh sẽ được lập hàng rào, thậm chí còn xây một cái miếu Thổ Địa để giữ cây, trở thành một điểm tham quan nhỏ của huyện Bạch.
Nguyên Đường ẩn mình trong đây, toàn bộ đất trời chỉ còn có một mình cô.
Cô đặt những thứ mình mang theo vào một nơi mà người khác sẽ không tìm thấy.
Một hũ mỡ lợn nhỏ, và ba đồng tiền lẻ.
Sau khi cất giấu xong cô ngồi im lặng dưới gốc cây một lúc, áp đầu vào cánh tay, vùi vào đầu gối.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro