[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Quyết Định Rồi
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
Nguyên Đức Phát sững sờ tại chỗ, không biết nên trả lời thế nào.
Nguyên Đường nghiêng đầu, tựa như có chút nghi hoặc: “Ba, không phải lúc đó ba nói cho con và Đống Tử cùng đi học, cùng dùng một quyển sách, vừa tiết kiệm lại vừa tiện sao? Con đợi Đống Tử một năm mới học tiểu học, bây giờ để Đống Tử đợi con một năm đi.”
Cô giống như nghĩ được một ý kiến hay nào đó, vẻ mặt bỗng nhiên có chút hân hoan: “Vừa hay, một năm này Đống Tử có thể giúp đỡ ba mẹ. Cũng không cần đi miền Nam nữa, huyện thành chúng ta nhận tiểu công, một ngày cũng kiếm được một đồng năm. Đến khi con học lại xong, vừa vặn cùng nhau học cấp ba.”
Nguyên Đức Phát chặn lại cái miệng đang định mắng của Triệu Hoán Đệ, mồ hôi trên trán cũng vội vã chảy ra.
“Nha đầu con nói linh tinh gì vậy, trường trung học phổ thông số một huyện thành không thể đợi Đống Tử một năm, qua một năm rồi Đống Tử cũng không đi được nữa.”
Nguyên Đường không nói chuyện, cuối cùng cô cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Nguyên Đống.
Nói thẳng thì, Nguyên Đống và cô trông không giống nhau, Nguyên Đường nhìn xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp mà khi đứng trong đám đông cũng có thể tìm thấy bằng một mắt. Nguyên Đống thì trông giống Triệu Hoán Đệ nhiều hơn, ngũ quan không nổi bật, may mà cậu cao, bây giờ đã cao hơn Nguyên Đường một cái đầu, bởi vì quanh năm đọc sách, không giống những cậu bé chỉ biết chạy loạn ở trong thôn, vì vậy nhìn trông có chút phong thái của người tri thức.
Người trong thôn bình thường luôn nói Nguyên Đống có tướng mạo của người tri thức, về lâu về dài nói nhiều, trong nhà cũng đã sớm có chung một nhận thức, chính là nhất định phải chu cấp cho cậu học cao lên.
Đây còn là lần đầu tiên Nguyên Đường nhìn cậu em trai cùng chung dòng máu với mình sau khi cô sống lại, ánh mắt sáng rực khiến Nguyên Đống gần như không dám nhìn thẳng vào cô.
“Đống Tử, chị nói có đúng không?”
Nguyên Đống cúi đầu, tùy tiện muốn gật đầu, nhưng lại chần chừ.
Nguyên Đường cũng không hùng hổ ép người, nhưng lời nói ra lại khiến cậu không thể thở nổi.
“Đống Tử, giáo viên cấp hai chúng ta nói rồi, để tranh thủ cơ hội cho thôn Tiểu Hà chúng ta, đến lúc đó trường trung học phổ thông số một huyện thành có thể cho học sinh thi đỗ trì hoãn một năm, học bạ đều được bảo lưu, kiểu giống như tạm nghỉ học, nếu như thật sự khó khăn thì một năm sau đi học lại. Lần trước lúc thầy Tiết nói không phải em cũng nghe rồi sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyên Đường nghiêng đầu, tựa như có chút nghi hoặc: “Ba, không phải lúc đó ba nói cho con và Đống Tử cùng đi học, cùng dùng một quyển sách, vừa tiết kiệm lại vừa tiện sao? Con đợi Đống Tử một năm mới học tiểu học, bây giờ để Đống Tử đợi con một năm đi.”
Cô giống như nghĩ được một ý kiến hay nào đó, vẻ mặt bỗng nhiên có chút hân hoan: “Vừa hay, một năm này Đống Tử có thể giúp đỡ ba mẹ. Cũng không cần đi miền Nam nữa, huyện thành chúng ta nhận tiểu công, một ngày cũng kiếm được một đồng năm. Đến khi con học lại xong, vừa vặn cùng nhau học cấp ba.”
Nguyên Đức Phát chặn lại cái miệng đang định mắng của Triệu Hoán Đệ, mồ hôi trên trán cũng vội vã chảy ra.
“Nha đầu con nói linh tinh gì vậy, trường trung học phổ thông số một huyện thành không thể đợi Đống Tử một năm, qua một năm rồi Đống Tử cũng không đi được nữa.”
Nguyên Đường không nói chuyện, cuối cùng cô cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Nguyên Đống.
Nói thẳng thì, Nguyên Đống và cô trông không giống nhau, Nguyên Đường nhìn xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp mà khi đứng trong đám đông cũng có thể tìm thấy bằng một mắt. Nguyên Đống thì trông giống Triệu Hoán Đệ nhiều hơn, ngũ quan không nổi bật, may mà cậu cao, bây giờ đã cao hơn Nguyên Đường một cái đầu, bởi vì quanh năm đọc sách, không giống những cậu bé chỉ biết chạy loạn ở trong thôn, vì vậy nhìn trông có chút phong thái của người tri thức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người trong thôn bình thường luôn nói Nguyên Đống có tướng mạo của người tri thức, về lâu về dài nói nhiều, trong nhà cũng đã sớm có chung một nhận thức, chính là nhất định phải chu cấp cho cậu học cao lên.
Đây còn là lần đầu tiên Nguyên Đường nhìn cậu em trai cùng chung dòng máu với mình sau khi cô sống lại, ánh mắt sáng rực khiến Nguyên Đống gần như không dám nhìn thẳng vào cô.
“Đống Tử, chị nói có đúng không?”
Nguyên Đống cúi đầu, tùy tiện muốn gật đầu, nhưng lại chần chừ.
Nguyên Đường cũng không hùng hổ ép người, nhưng lời nói ra lại khiến cậu không thể thở nổi.
“Đống Tử, giáo viên cấp hai chúng ta nói rồi, để tranh thủ cơ hội cho thôn Tiểu Hà chúng ta, đến lúc đó trường trung học phổ thông số một huyện thành có thể cho học sinh thi đỗ trì hoãn một năm, học bạ đều được bảo lưu, kiểu giống như tạm nghỉ học, nếu như thật sự khó khăn thì một năm sau đi học lại. Lần trước lúc thầy Tiết nói không phải em cũng nghe rồi sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro