[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Quyết Định Rồi
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
“Cách này của chị thế nào? Em đợi chị một năm, chị sẽ ghi nhớ lòng tốt của em.”
Nguyên Đức Phát có chút kinh ngạc nhìn sang, ông ta không biết điều này, Đống Tử cũng không nói với ông ta.
Triệu Hoán Đệ đã gạt tay Nguyên Đức Phát ra, đùng đùng như ăn phải thuốc nổ.
“Mày đừng có mà ở đây chèn ép em mày, không cho mày đi học là tao quyết, mày bớt kiếm chuyện với Đống Tử. Mày không thi đỗ! Về tình về lý mày không đi học được là do mày ăn hại!”
Nguyên Đường vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyên Đống: “Đống Tử, mẹ mình nói chị ăn hại kìa.”
Nguyên Đống chưa từng nhìn thấy Nguyên Đường như vậy, chịu đựng một hồi rồi cũng bật khóc, nước mắt của cậu bé đang tuổi lớn rơi xuống, khiến trong lòng Triệu Hoán Đệ xót xa vô cùng.
“Nguyên Đường mày cút cho tao! Nói đến thế nào đi nữa thì trong nhà này cũng không phải mày làm chủ! Mày muốn đi học cũng được, mày đi hỏi xem có trường nào nhận mày không! Rồi đi hỏi xem học phí của mình lấy từ đâu! Có bản lĩnh thì mày cứ đi! Nếu như mày có thể đi, bọn tao làm người lớn tuyệt đối không cản mày!”
Nguyên Đức Phát lại trầm mặc lần nữa.
Ông ta luôn trầm mặc vào đúng những lúc như này.
Trong phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ, Triệu Hoán Đệ mắng mấy câu, Nguyên Đường không tiếp lời giống như hồ lô bị cưa mất miệng.
Nguyên Đống thì lặng lẽ ở trong lòng mẹ, tâm trạng phức tạp rối bời.
Nguyên Đường nhìn về phía xa xa, ban đêm mùa hạ sao sáng rực rỡ, chính là vì quá rực rỡ, nên khiến vầng sáng xung quanh mặt trăng trở nên mơ hồ không rõ ràng.
“Được, quyết vậy đi.”
Nguyên Đường quay người về phòng, để lại mọi người trong nhà đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Hoán Đệ không hiểu ý của Nguyên Đường: “Nó nói gì vậy?”
Nguyên Đống véo véo bên quần, mím môi không nói gì.
Nguyên Đức Phát gõ tẩu thuốc, cực kỳ mệt mỏi.
Ông ta vô cùng đau buồn khi nhận ra rõ một hiện thực, đó chính là Nguyên Đường dường như thật sự hạ quyết tâm. Triệu Hoán Đệ nói đến vậy mà cô thà tự mình nghĩ cách cũng không chịu chấp nhận nghỉ học.
“Đi ngủ đi, ngày mai rồi nói.”
Đêm hè oi bức.
Triệu Hoán Đệ xoay người trên giường mấy lần, Nguyên Đức Phát vốn không muốn để ý bà ta, nhưng trong lòng ông ta cũng loạn cào cào. Ông ta ngủ ở bên trong, tờ báo ố vàng dán trên bức tường bằng gạch bùn đung đưa làm ông ta đau mắt.
Triệu Hoán Đệ biết ông ta chưa ngủ, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng nhỏ tiếng khóc ở trên giường.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyên Đức Phát có chút kinh ngạc nhìn sang, ông ta không biết điều này, Đống Tử cũng không nói với ông ta.
Triệu Hoán Đệ đã gạt tay Nguyên Đức Phát ra, đùng đùng như ăn phải thuốc nổ.
“Mày đừng có mà ở đây chèn ép em mày, không cho mày đi học là tao quyết, mày bớt kiếm chuyện với Đống Tử. Mày không thi đỗ! Về tình về lý mày không đi học được là do mày ăn hại!”
Nguyên Đường vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyên Đống: “Đống Tử, mẹ mình nói chị ăn hại kìa.”
Nguyên Đống chưa từng nhìn thấy Nguyên Đường như vậy, chịu đựng một hồi rồi cũng bật khóc, nước mắt của cậu bé đang tuổi lớn rơi xuống, khiến trong lòng Triệu Hoán Đệ xót xa vô cùng.
“Nguyên Đường mày cút cho tao! Nói đến thế nào đi nữa thì trong nhà này cũng không phải mày làm chủ! Mày muốn đi học cũng được, mày đi hỏi xem có trường nào nhận mày không! Rồi đi hỏi xem học phí của mình lấy từ đâu! Có bản lĩnh thì mày cứ đi! Nếu như mày có thể đi, bọn tao làm người lớn tuyệt đối không cản mày!”
Nguyên Đức Phát lại trầm mặc lần nữa.
Ông ta luôn trầm mặc vào đúng những lúc như này.
Trong phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ, Triệu Hoán Đệ mắng mấy câu, Nguyên Đường không tiếp lời giống như hồ lô bị cưa mất miệng.
Nguyên Đống thì lặng lẽ ở trong lòng mẹ, tâm trạng phức tạp rối bời.
Nguyên Đường nhìn về phía xa xa, ban đêm mùa hạ sao sáng rực rỡ, chính là vì quá rực rỡ, nên khiến vầng sáng xung quanh mặt trăng trở nên mơ hồ không rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, quyết vậy đi.”
Nguyên Đường quay người về phòng, để lại mọi người trong nhà đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Hoán Đệ không hiểu ý của Nguyên Đường: “Nó nói gì vậy?”
Nguyên Đống véo véo bên quần, mím môi không nói gì.
Nguyên Đức Phát gõ tẩu thuốc, cực kỳ mệt mỏi.
Ông ta vô cùng đau buồn khi nhận ra rõ một hiện thực, đó chính là Nguyên Đường dường như thật sự hạ quyết tâm. Triệu Hoán Đệ nói đến vậy mà cô thà tự mình nghĩ cách cũng không chịu chấp nhận nghỉ học.
“Đi ngủ đi, ngày mai rồi nói.”
Đêm hè oi bức.
Triệu Hoán Đệ xoay người trên giường mấy lần, Nguyên Đức Phát vốn không muốn để ý bà ta, nhưng trong lòng ông ta cũng loạn cào cào. Ông ta ngủ ở bên trong, tờ báo ố vàng dán trên bức tường bằng gạch bùn đung đưa làm ông ta đau mắt.
Triệu Hoán Đệ biết ông ta chưa ngủ, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng nhỏ tiếng khóc ở trên giường.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro