[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Quyết Định Rồi
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
Nhưng sau khi Vương Mỹ Yêu ra ngoài đi làm, được xem là người đi đầu trong thôn, lần này cô ta trở về là vì anh cô ta kết hôn, bận rộn xong hôn lễ, cô ta mới nói có thể đưa mấy người đi. Không ít người trong thôn bị dao động. Nhưng Vương Mỹ Yêu lại nói, nhà máy bên đó người ta không nhận người quá lớn tuổi, chê tuổi tác cao chân tay không được nhanh nhẹn, tốt nhất là có chút văn hóa, ít nhất cũng phải tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp cấp hai càng tốt. Vừa nói xong, những người trong thôn có điều kiện phù hợp lại ít đi, nhưng Triệu Hoán Đệ lại vui mừng ngoài mong đợi, mọi thứ Nguyên Đường đều phù hợp, chân tay còn nhanh nhẹn, trong thôn được không ít người khen.
Lại thêm mẹ của Vương Mỹ Yêu vừa nhắc đến căn nhà trước mặt bà ta, trong lòng Triệu Hoán Đệ liền giống như nghẹn phải củ khoai lang, lại còn là khoai lang nóng, nghẹn đến mức lồng ngực bà ta nóng bừng bừng.
“Con à, mẹ cũng không hy vọng con cái gì, chỉ mong con được một nửa chị Yêu của con là được.”
Bây giờ xây một căn nhà nói ít cũng cần ba nghìn, trong nhà còn có hai đứa con trai Đống Tử và Lương Tử, không có năm nghìn thì không thể làm được.
Triệu Hoán Đệ vô cùng quyết tâm, bà ta cảm thấy mình không kém hơn người khác cái gì, dựa vào đâu mà không thể xây một cái nhà to cho hai con trai?
Vương Mỹ Yêu chỉ là một đứa trình độ tiểu học, Nguyên Đường tốt xấu gì cũng là một học sinh cấp hai, sao lại không thể kiếm nhiều hơn Vương Mỹ Yêu chứ?
Chỉ có điều bà ta cũng hiểu được vừa mới bắt đầu không nên nói quá nhiều, sợ nha đầu này bỏ giữa chừng. Chỉ tính toán ở trong lòng, Đống Tử đi học mất tiền, học phí một học kỳ phải bốn năm mươi đồng, mỗi tháng còn phải thêm mười đồng chi tiêu ngoài, năm nay trong nhà Nguyên Liễu Nguyên Cần cũng phải lên cấp hai, học phí mỗi đứa mười đồng...
Tính đi tính lại, Nguyên Đường kiếm một nghìn cũng chỉ vừa đủ tiêu.
Nguyên Đường không nói chuyện, Triệu Hoán Đệ cứ nói mãi không ngừng, cho đến khi bị Nguyên Đức Phát ngắt lời.
“Mẹ bọn trẻ à bà đừng nói nữa.”
Nguyên Đức Phát cuối cùng không nhịn được nữa, ho liền mấy tiếng, cố gắng đè sự kinh ngạc của mình xuống.
“Đại nha đầu, lúc nãy con nói cái gì?”
Nguyên Đường ngước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Con nói con không đi.”
Cô dựa vào cái gì phải đi?
Nếu như sống lại một lần để lặp lại bi kịch đã từng, không bằng bây giờ cô đi chết luôn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lại thêm mẹ của Vương Mỹ Yêu vừa nhắc đến căn nhà trước mặt bà ta, trong lòng Triệu Hoán Đệ liền giống như nghẹn phải củ khoai lang, lại còn là khoai lang nóng, nghẹn đến mức lồng ngực bà ta nóng bừng bừng.
“Con à, mẹ cũng không hy vọng con cái gì, chỉ mong con được một nửa chị Yêu của con là được.”
Bây giờ xây một căn nhà nói ít cũng cần ba nghìn, trong nhà còn có hai đứa con trai Đống Tử và Lương Tử, không có năm nghìn thì không thể làm được.
Triệu Hoán Đệ vô cùng quyết tâm, bà ta cảm thấy mình không kém hơn người khác cái gì, dựa vào đâu mà không thể xây một cái nhà to cho hai con trai?
Vương Mỹ Yêu chỉ là một đứa trình độ tiểu học, Nguyên Đường tốt xấu gì cũng là một học sinh cấp hai, sao lại không thể kiếm nhiều hơn Vương Mỹ Yêu chứ?
Chỉ có điều bà ta cũng hiểu được vừa mới bắt đầu không nên nói quá nhiều, sợ nha đầu này bỏ giữa chừng. Chỉ tính toán ở trong lòng, Đống Tử đi học mất tiền, học phí một học kỳ phải bốn năm mươi đồng, mỗi tháng còn phải thêm mười đồng chi tiêu ngoài, năm nay trong nhà Nguyên Liễu Nguyên Cần cũng phải lên cấp hai, học phí mỗi đứa mười đồng...
Tính đi tính lại, Nguyên Đường kiếm một nghìn cũng chỉ vừa đủ tiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Đường không nói chuyện, Triệu Hoán Đệ cứ nói mãi không ngừng, cho đến khi bị Nguyên Đức Phát ngắt lời.
“Mẹ bọn trẻ à bà đừng nói nữa.”
Nguyên Đức Phát cuối cùng không nhịn được nữa, ho liền mấy tiếng, cố gắng đè sự kinh ngạc của mình xuống.
“Đại nha đầu, lúc nãy con nói cái gì?”
Nguyên Đường ngước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Con nói con không đi.”
Cô dựa vào cái gì phải đi?
Nếu như sống lại một lần để lặp lại bi kịch đã từng, không bằng bây giờ cô đi chết luôn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro