[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Quyết Định Rồi
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
Triệu Hoán Đệ lau nước mắt: "Mẹ có thể không biết học hành là tốt sao? Mẹ cả đời này mong muốn lớn nhất là các con thành tài, nhưng nhà mình nghèo. Bây giờ ăn no, nhưng nhà mình một năm thu hoạch xong chỉ đủ ăn, đồ ngoài ruộng khó bán, nhà mình từ trong ra ngoài ăn mặc ở đều cần tiền. Năm nào cũng nợ nần…"
"Con gái, những năm qua con chịu thiệt thòi. Con yên tâm, mẹ hứa với con, chỉ cần Đống Tử trưởng thành, nó chắc chắn sẽ giúp đỡ con. Người ta nói chị cả như mẹ, Đống Tử không phải là người vô tâm. Nó tốt rồi, con chắc chắn sẽ tốt."
...
Lải nhải một hồi lâu, nếu là trước đây, Nguyên Đường sẽ ấm ức nói một câu được.
Nhưng hôm nay đợi mãi, ba người cũng không nghe thấy Nguyên Đường trả lời.
Triệu Hoán Đệ đã bắt đầu bực bội, cố kiềm chế cơn giận: "Đại Nha, con nói gì đi, chị con hai ngày nữa đi rồi, trước khi đi mẹ làm cho con ít dưa muối, người ta nói ở miền nam không ăn cay, mẹ sẽ làm nhiều cho con vài lọ."
Nguyên Đường thấy cảnh này thật buồn cười, như thể cô bị tách ra khỏi thân xác, bay lơ lửng trên không trung nhìn xuống.
Nguyên Đức Phát ngồi xổm trước cửa, Nguyên Đống đứng bên cửa bếp, Triệu Hoán Đệ ngồi bên cạnh cô.
Cô ngồi ở giữa, như một vật tế lễ bị treo lên.
"Con sẽ không đi làm."
Triệu Hoán Đệ căn bản không nghe kĩ Nguyên Đường nói cái gì, vừa nghe cô mở miệng, thì miệng giống như lập trình đã được thiết lập sẵn, một loạt lời nói thốt ra liên tiếp.
“Vậy là đúng rồi, đồng ý rồi thì tốt, trong thôn chúng ta có mấy đứa con gái học cấp hai giống như con? Cứ lấy chị Yêu của con mà nói, chưa được ba năm đã kiếm về bốn năm nghìn. Mẹ con bé cũng nói rồi, đợi qua vụ mùa bận rộn sẽ xây căn nhà...”
Căn nhà, giọng nói Triệu Hoán Đệ khi nhắc đến hai chữ này mang theo chút nặng nề.
Trên thực tế, con gái trong thôn có thể học cấp ba quả thực không nhiều, nhưng rất nhiều nhà cũng không muốn để con mình đi miền Nam xa như vậy, ở trong huyện tìm một nơi làm việc, một tháng cũng có thể kiếm năm sáu mươi đồng.
Trước Vương Mỹ Yêu, cách làm xưa nay của người trong thôn là mua cho con gái một công việc ở huyện thành, Công việc này không phải là công việc ổn định như những năm trước, hoặc là ở các nhà máy tư nhân nhỏ, bỏ ra một trăm hai trăm là có thể vào làm. Hoặc là ở các nhà máy của nhà nước, nhưng vào làm theo chế độ công nhân tạm thời, không được cấp nhà, không bao ăn ở. Mỗi tháng đảm bảo lương ổn định khoảng bảy mươi đến tám mươi đồng. Khi con gái không làm nổi nữa thì thôi việc, đúng lúc đến tuổi lấy chồng được nhận mấy trăm đồng tiền sính lễ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Con gái, những năm qua con chịu thiệt thòi. Con yên tâm, mẹ hứa với con, chỉ cần Đống Tử trưởng thành, nó chắc chắn sẽ giúp đỡ con. Người ta nói chị cả như mẹ, Đống Tử không phải là người vô tâm. Nó tốt rồi, con chắc chắn sẽ tốt."
...
Lải nhải một hồi lâu, nếu là trước đây, Nguyên Đường sẽ ấm ức nói một câu được.
Nhưng hôm nay đợi mãi, ba người cũng không nghe thấy Nguyên Đường trả lời.
Triệu Hoán Đệ đã bắt đầu bực bội, cố kiềm chế cơn giận: "Đại Nha, con nói gì đi, chị con hai ngày nữa đi rồi, trước khi đi mẹ làm cho con ít dưa muối, người ta nói ở miền nam không ăn cay, mẹ sẽ làm nhiều cho con vài lọ."
Nguyên Đường thấy cảnh này thật buồn cười, như thể cô bị tách ra khỏi thân xác, bay lơ lửng trên không trung nhìn xuống.
Nguyên Đức Phát ngồi xổm trước cửa, Nguyên Đống đứng bên cửa bếp, Triệu Hoán Đệ ngồi bên cạnh cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngồi ở giữa, như một vật tế lễ bị treo lên.
"Con sẽ không đi làm."
Triệu Hoán Đệ căn bản không nghe kĩ Nguyên Đường nói cái gì, vừa nghe cô mở miệng, thì miệng giống như lập trình đã được thiết lập sẵn, một loạt lời nói thốt ra liên tiếp.
“Vậy là đúng rồi, đồng ý rồi thì tốt, trong thôn chúng ta có mấy đứa con gái học cấp hai giống như con? Cứ lấy chị Yêu của con mà nói, chưa được ba năm đã kiếm về bốn năm nghìn. Mẹ con bé cũng nói rồi, đợi qua vụ mùa bận rộn sẽ xây căn nhà...”
Căn nhà, giọng nói Triệu Hoán Đệ khi nhắc đến hai chữ này mang theo chút nặng nề.
Trên thực tế, con gái trong thôn có thể học cấp ba quả thực không nhiều, nhưng rất nhiều nhà cũng không muốn để con mình đi miền Nam xa như vậy, ở trong huyện tìm một nơi làm việc, một tháng cũng có thể kiếm năm sáu mươi đồng.
Trước Vương Mỹ Yêu, cách làm xưa nay của người trong thôn là mua cho con gái một công việc ở huyện thành, Công việc này không phải là công việc ổn định như những năm trước, hoặc là ở các nhà máy tư nhân nhỏ, bỏ ra một trăm hai trăm là có thể vào làm. Hoặc là ở các nhà máy của nhà nước, nhưng vào làm theo chế độ công nhân tạm thời, không được cấp nhà, không bao ăn ở. Mỗi tháng đảm bảo lương ổn định khoảng bảy mươi đến tám mươi đồng. Khi con gái không làm nổi nữa thì thôi việc, đúng lúc đến tuổi lấy chồng được nhận mấy trăm đồng tiền sính lễ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro