[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Trứng Gà
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
Triệu Hoán Đệ không lên tiếng, lúc đó bà ta muốn cho các con đều đi học, là vì biết các cô gái tốt nghiệp cấp hai trong thôn đi lấy chồng sẽ tốt hơn những cô gái học tiểu học, sính lễ cũng nhiều, hơn nữa học phí cấp hai trên trấn không đòi cao, ăn uống đều có thể tự mình chuẩn bị, vì vậy mới đồng ý. Nói thật thì mấy năm nay Nguyên Đường học cấp hai cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Học phí tám đồng, đều là Nguyên Đường tự mình tranh thủ lúc không đi học đi nhặt xác ve sầu, bọ cạp độc rồi đem bán cho thầy thuốc Đông y, còn có mùa hè đi mò tôm ở sông, mùa thu lên núi tìm quả hồng dại trái cây rừng hạt dẻ rừng, mùa đông đi gói sủi cảo cho quán ăn ở trong thành... Tính ra thì số tiền nhỏ này của cô tích tiểu thành đại, hoàn toàn đủ cho học phí của cô và Đống Tử.
Nghĩ đến những vết thương vì chịu lạnh trong mấy năm đó trên tay của Nguyên Đương đều không khỏi được, Triệu Hoán Đệ hiếm khi có chút trầm mặc.
Nguyên Đức Phát vẫn đang khuyên: “Hi vọng của nhà chúng ta đều đặt hết lên người Đống Tử, cứ coi như không vì Đại Nha, bà cũng phải vì Đống Tử mà suy nghĩ. Chính vì điều này, thay đổi cái tính nóng giận của bà đi.”
Nói xong Nguyên Đức Phát liền lật người, để cho Triệu Hoán Đệ ở sau nghĩ ngợi lung tung, ông ta cũng đã nói đến bước này rồi, nếu như Triệu Hoán Đệ vẫn không thay đổi, vậy thì ông ta cũng hết cách.
***
Ở một phía khác cách gian phòng chính, Nguyên Đống cũng không ngủ được.
Trong đầu cậu toàn là ánh mắt chị cả nhìn cậu chằm chằm, dáng vẻ khăng khăng hỏi cậu có đồng ý đợi chị ấy một năm không.
Nguyên Đống lấy chăn trùm qua đầu, cảm giác hổ thẹn trong lòng như muốn nhấn chìm cậu.
Lời nói đó của chị cả, bây giờ nghĩ lại chẳng lẽ không phải muốn trì hoãn cậu?
Mẹ thiên vị mình, chị cả vốn đã chịu đả kích, lại thêm lời qua tiếng lại, chị cả chưa chắc thật sự muốn bỏ mặc tình cảnh trong nhà mà đi học lại, có lẽ chỉ là muốn thăm dò một chút.
Nắm tay Nguyên Đống đập một cái vào chăn.
Sao cậu lại ngốc như vậy!
Chỉ dám đứng ngây người ở đó!
Nguyên Đống trốn trong chăn, quyết định ngày mai phải chọn thời gian đi tìm chị cả nói rõ ràng.
Cho dù chị cả nói cái gì, cậu đều sẽ đứng về phía chị ấy!
Mẹ thiên vị, cậu cũng chẳng có cách nào.
Còn nữa...
Nguyên Đống nhớ đến tờ giấy thông báo bị giấu đi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Học phí tám đồng, đều là Nguyên Đường tự mình tranh thủ lúc không đi học đi nhặt xác ve sầu, bọ cạp độc rồi đem bán cho thầy thuốc Đông y, còn có mùa hè đi mò tôm ở sông, mùa thu lên núi tìm quả hồng dại trái cây rừng hạt dẻ rừng, mùa đông đi gói sủi cảo cho quán ăn ở trong thành... Tính ra thì số tiền nhỏ này của cô tích tiểu thành đại, hoàn toàn đủ cho học phí của cô và Đống Tử.
Nghĩ đến những vết thương vì chịu lạnh trong mấy năm đó trên tay của Nguyên Đương đều không khỏi được, Triệu Hoán Đệ hiếm khi có chút trầm mặc.
Nguyên Đức Phát vẫn đang khuyên: “Hi vọng của nhà chúng ta đều đặt hết lên người Đống Tử, cứ coi như không vì Đại Nha, bà cũng phải vì Đống Tử mà suy nghĩ. Chính vì điều này, thay đổi cái tính nóng giận của bà đi.”
Nói xong Nguyên Đức Phát liền lật người, để cho Triệu Hoán Đệ ở sau nghĩ ngợi lung tung, ông ta cũng đã nói đến bước này rồi, nếu như Triệu Hoán Đệ vẫn không thay đổi, vậy thì ông ta cũng hết cách.
***
Ở một phía khác cách gian phòng chính, Nguyên Đống cũng không ngủ được.
Trong đầu cậu toàn là ánh mắt chị cả nhìn cậu chằm chằm, dáng vẻ khăng khăng hỏi cậu có đồng ý đợi chị ấy một năm không.
Nguyên Đống lấy chăn trùm qua đầu, cảm giác hổ thẹn trong lòng như muốn nhấn chìm cậu.
Lời nói đó của chị cả, bây giờ nghĩ lại chẳng lẽ không phải muốn trì hoãn cậu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ thiên vị mình, chị cả vốn đã chịu đả kích, lại thêm lời qua tiếng lại, chị cả chưa chắc thật sự muốn bỏ mặc tình cảnh trong nhà mà đi học lại, có lẽ chỉ là muốn thăm dò một chút.
Nắm tay Nguyên Đống đập một cái vào chăn.
Sao cậu lại ngốc như vậy!
Chỉ dám đứng ngây người ở đó!
Nguyên Đống trốn trong chăn, quyết định ngày mai phải chọn thời gian đi tìm chị cả nói rõ ràng.
Cho dù chị cả nói cái gì, cậu đều sẽ đứng về phía chị ấy!
Mẹ thiên vị, cậu cũng chẳng có cách nào.
Còn nữa...
Nguyên Đống nhớ đến tờ giấy thông báo bị giấu đi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro