[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Trứng Gà
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
Cậu thật sự không có cách nào.
Đợi cậu học xong, cậu chắc chắn, không, cậu nhất định sẽ đón chị cả đến hưởng phúc cùng mình!
***
Nguyên Đường vốn nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng kỳ lạ là cô lại ngủ một đêm không nằm mơ, say giấc đến khi trời sáng.
Nguyên Cần và Nguyên Liễu cũng cảm thấy được không khí trong nhà không bình thường, buổi tối đi ngủ chẳng biết chuyện gì, đợi đến hôm sau Nguyên Đường tỉnh dậy, trong nhà đã không còn ai.
Nguyên Đường nhìn thấy cháo loãng và màn thầu đã để sẵn ở trong bếp, cô ăn hết liền một mạch, còn làm cho mình một bát trứng gà.
Ăn no uống kĩ rồi, Nguyên Đường vào phòng tìm sách vở của mình, thời gian quá lâu, có rất nhiều chuyện cô cũng không thể nhớ rõ được nữa.
Cô lật mấy quyển sách, đến khi tìm thấy thứ mà mình muốn tìm trong sách lịch sử.
Cô thay quần áo, lấy mấy quả trứng gà trong phòng bếp ra, cất trong túi quần rồi ra khỏi nhà.
Vừa ra cửa liền nhìn thấy Trần Châu đang đứng trước cửa nhà mình đợi cô.
Xa cách nhiều năm giờ gặp lại Trần Châu trước kia, Nguyên Đường nhất thời có chút ngỡ ngàng.
Ngoại hình Trần Châu hoàn toàn trái ngược với cái tên, cô ấy vừa đen vừa gầy, điểm nổi bật duy nhất là vóc dáng cao, mười sáu tuổi đã cao một mét bảy. Thật ra ở thời đại này tên con gái bọn họ không được coi là đẹp, tên thật của cô vốn là “Nguyên Đường”, hồi ấy do Triệu Hoán Đệ thuận miệng gọi bừa, còn tên ban đầu của Trần Châu là “Trần Trư”, bởi vì lúc đó bố mẹ cô ấy muốn có con trai, kết quả sinh liền ba đứa đều là con gái, mẹ cô ấy tức nên gọi luôn ba đứa con gái là Trư, Cẩu, Dương (lợn, chó, dê). Sau này khi làm hộ khẩu, người làm giấy tờ ở trong thôn có lòng tốt, cố gắng hết sức đổi thành tên bây giờ.
Nhà họ Trần và nhà họ Nguyên cạnh nhau, hôm qua nhà họ Nguyên cãi nhau, Trần Châu nghe được một nửa, trong lòng đã sớm nghĩ đến tìm Nguyên Đường, ngồi xổm cả một buổi sáng cuối cùng cũng gặp được.
“Tiểu Đường, hôm qua nhà em cãi nhau gì vậy?”
Nguyên Đường chỉ chăm chú bước đi: “Chẳng cãi gì, chỉ là em nói em không đi làm thuê nữa.”
Trần Châu: “Chẳng cãi gì chỉ...Hả? Em không đi nữa?”
Cô ấy bất chợt kéo tay áo Nguyên Đường, hoảng hốt nói: “Em không đi nữa thì chị làm thế nào?”
Ở nhà họ Trần cô ấy là lớn nhất, ở dưới còn có hai em gái và một em trai, em trai thì không nói làm gì, các em gái thì kém cô ấy nhiều tuổi. Ba năm trước cô ấy đã bỏ học, ở nhà phụ giúp các việc từ trong ra ngoài, bây giờ khó khăn lắm mới nói muốn đi làm thuê. Nếu như Nguyên Đường không đi, một mình cô ấy làm sao dám đi?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đợi cậu học xong, cậu chắc chắn, không, cậu nhất định sẽ đón chị cả đến hưởng phúc cùng mình!
***
Nguyên Đường vốn nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng kỳ lạ là cô lại ngủ một đêm không nằm mơ, say giấc đến khi trời sáng.
Nguyên Cần và Nguyên Liễu cũng cảm thấy được không khí trong nhà không bình thường, buổi tối đi ngủ chẳng biết chuyện gì, đợi đến hôm sau Nguyên Đường tỉnh dậy, trong nhà đã không còn ai.
Nguyên Đường nhìn thấy cháo loãng và màn thầu đã để sẵn ở trong bếp, cô ăn hết liền một mạch, còn làm cho mình một bát trứng gà.
Ăn no uống kĩ rồi, Nguyên Đường vào phòng tìm sách vở của mình, thời gian quá lâu, có rất nhiều chuyện cô cũng không thể nhớ rõ được nữa.
Cô lật mấy quyển sách, đến khi tìm thấy thứ mà mình muốn tìm trong sách lịch sử.
Cô thay quần áo, lấy mấy quả trứng gà trong phòng bếp ra, cất trong túi quần rồi ra khỏi nhà.
Vừa ra cửa liền nhìn thấy Trần Châu đang đứng trước cửa nhà mình đợi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xa cách nhiều năm giờ gặp lại Trần Châu trước kia, Nguyên Đường nhất thời có chút ngỡ ngàng.
Ngoại hình Trần Châu hoàn toàn trái ngược với cái tên, cô ấy vừa đen vừa gầy, điểm nổi bật duy nhất là vóc dáng cao, mười sáu tuổi đã cao một mét bảy. Thật ra ở thời đại này tên con gái bọn họ không được coi là đẹp, tên thật của cô vốn là “Nguyên Đường”, hồi ấy do Triệu Hoán Đệ thuận miệng gọi bừa, còn tên ban đầu của Trần Châu là “Trần Trư”, bởi vì lúc đó bố mẹ cô ấy muốn có con trai, kết quả sinh liền ba đứa đều là con gái, mẹ cô ấy tức nên gọi luôn ba đứa con gái là Trư, Cẩu, Dương (lợn, chó, dê). Sau này khi làm hộ khẩu, người làm giấy tờ ở trong thôn có lòng tốt, cố gắng hết sức đổi thành tên bây giờ.
Nhà họ Trần và nhà họ Nguyên cạnh nhau, hôm qua nhà họ Nguyên cãi nhau, Trần Châu nghe được một nửa, trong lòng đã sớm nghĩ đến tìm Nguyên Đường, ngồi xổm cả một buổi sáng cuối cùng cũng gặp được.
“Tiểu Đường, hôm qua nhà em cãi nhau gì vậy?”
Nguyên Đường chỉ chăm chú bước đi: “Chẳng cãi gì, chỉ là em nói em không đi làm thuê nữa.”
Trần Châu: “Chẳng cãi gì chỉ...Hả? Em không đi nữa?”
Cô ấy bất chợt kéo tay áo Nguyên Đường, hoảng hốt nói: “Em không đi nữa thì chị làm thế nào?”
Ở nhà họ Trần cô ấy là lớn nhất, ở dưới còn có hai em gái và một em trai, em trai thì không nói làm gì, các em gái thì kém cô ấy nhiều tuổi. Ba năm trước cô ấy đã bỏ học, ở nhà phụ giúp các việc từ trong ra ngoài, bây giờ khó khăn lắm mới nói muốn đi làm thuê. Nếu như Nguyên Đường không đi, một mình cô ấy làm sao dám đi?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro