[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Trứng Gà
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
Trần Châu kéo tay áo Nguyên Đường không buông, Nguyên Đường vội đi công chuyện, nói: “Chị không quyết định được thì về nhà nói với mẹ chị đi, cứ nói con không đi nữa, xem bà ấy sắp xếp cho chị thế nào.”
Nguyên Đường nói xong liền vội vàng hất tay cô ấy ra rồi đi luôn, Trần Châu ở đằng sau hoang mang lo lắng, cô ấy rất háo hức muốn đi miền Nam. Nhưng nếu Nguyên Đường không đi...
Cô ấy đi về nhà, chuẩn bị tìm mẹ hỏi thử mình rốt cuộc nên làm thế nào.
Nguyên Đường đi dọc theo đường thôn, từng người từng người trên đường xuất hiện khớp với trong kí ức của cô.
Đây là một loại trải nghiệm rất kì diệu, cô nhìn những người đi qua, có người bây giờ đứng trên vinh quang, mười năm sau lại thất bại sa sút. Có người bây giờ nghèo túng chẳng có gì, qua mấy năm lại bắt kịp thành công...
Qua khu vực người trong thôn ở, Nguyên Đường đi đến đầu bờ ruộng.
Cô dọc theo phương hướng đi về phía tây, đi hơn nửa tiếng, qua một cây cầu, tìm thấy một mảnh đất khô ở phía bên kia.
Một người đàn ông đội nón lá đang thu hoạch đậu phộng ở đấy.
“Thầy Tiết!”
Người đàn ông đội nón lá nhìn thấy cô, liền tháo mũ xuống đi đến. Tuổi tác ông ấy đã cao, mái tóc đã có ít tóc bạc, người cũng gầy guộc.
“Nguyên Đường à, sao em lại đến đây?”
Nguyên Đường lấy trứng gà trong túi quần ra: “Thầy, em có chút chuyện muốn đến hỏi thầy.”
Khuôn mặt ôn hòa của thầy Tiết vừa nhìn thấy trứng gà liền cứng đờ, quay đầu không nhận, cầm đậu phộng vừa mới đào ở chỗ kia lên phủi đất.
“Nói đi.”
Nguyên Đường cầm trứng gà một hồi lâu, bướng bỉnh không chịu thu tay về, nói: “Thầy, em muốn nhờ thầy giúp em hỏi trường trung học phổ thông số một của huyện.”
“Nếu như mất giấy thông báo rồi còn có thể đi báo danh không?”
"Thông báo trúng tuyển bị mất rồi?!" Thầy Tiết kinh ngạc: "Thứ quan trọng như thế, sao lại có thể mất? Em đã tìm kỹ chưa? Em không phải người sơ ý, sao lại có thể làm mất? Đã hỏi người nhà chưa?"
Nguyên Đường cắn chặt môi, từ khi tái sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên có người lo lắng cho cô.
Cô kiên quyết cầm quả trứng gà: "Thầy ơi, em sẽ về tìm thêm, nhưng khả năng tìm được rất thấp... Thầy có thể giúp em hỏi thử được không?"
Nhắc đến chuyện lớn như vậy, thầy Tiết lập tức vỗ ngực đồng ý: "Được, thầy sẽ hỏi cho em."
Nguyên Đường cúi đầu thật sâu.
Cô cũng không biết liệu có thể nhận được thông báo trúng tuyển hay không, nên chỉ có thể đến tìm thầy giáo để xin câu trả lời.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyên Đường nói xong liền vội vàng hất tay cô ấy ra rồi đi luôn, Trần Châu ở đằng sau hoang mang lo lắng, cô ấy rất háo hức muốn đi miền Nam. Nhưng nếu Nguyên Đường không đi...
Cô ấy đi về nhà, chuẩn bị tìm mẹ hỏi thử mình rốt cuộc nên làm thế nào.
Nguyên Đường đi dọc theo đường thôn, từng người từng người trên đường xuất hiện khớp với trong kí ức của cô.
Đây là một loại trải nghiệm rất kì diệu, cô nhìn những người đi qua, có người bây giờ đứng trên vinh quang, mười năm sau lại thất bại sa sút. Có người bây giờ nghèo túng chẳng có gì, qua mấy năm lại bắt kịp thành công...
Qua khu vực người trong thôn ở, Nguyên Đường đi đến đầu bờ ruộng.
Cô dọc theo phương hướng đi về phía tây, đi hơn nửa tiếng, qua một cây cầu, tìm thấy một mảnh đất khô ở phía bên kia.
Một người đàn ông đội nón lá đang thu hoạch đậu phộng ở đấy.
“Thầy Tiết!”
Người đàn ông đội nón lá nhìn thấy cô, liền tháo mũ xuống đi đến. Tuổi tác ông ấy đã cao, mái tóc đã có ít tóc bạc, người cũng gầy guộc.
“Nguyên Đường à, sao em lại đến đây?”
Nguyên Đường lấy trứng gà trong túi quần ra: “Thầy, em có chút chuyện muốn đến hỏi thầy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt ôn hòa của thầy Tiết vừa nhìn thấy trứng gà liền cứng đờ, quay đầu không nhận, cầm đậu phộng vừa mới đào ở chỗ kia lên phủi đất.
“Nói đi.”
Nguyên Đường cầm trứng gà một hồi lâu, bướng bỉnh không chịu thu tay về, nói: “Thầy, em muốn nhờ thầy giúp em hỏi trường trung học phổ thông số một của huyện.”
“Nếu như mất giấy thông báo rồi còn có thể đi báo danh không?”
"Thông báo trúng tuyển bị mất rồi?!" Thầy Tiết kinh ngạc: "Thứ quan trọng như thế, sao lại có thể mất? Em đã tìm kỹ chưa? Em không phải người sơ ý, sao lại có thể làm mất? Đã hỏi người nhà chưa?"
Nguyên Đường cắn chặt môi, từ khi tái sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên có người lo lắng cho cô.
Cô kiên quyết cầm quả trứng gà: "Thầy ơi, em sẽ về tìm thêm, nhưng khả năng tìm được rất thấp... Thầy có thể giúp em hỏi thử được không?"
Nhắc đến chuyện lớn như vậy, thầy Tiết lập tức vỗ ngực đồng ý: "Được, thầy sẽ hỏi cho em."
Nguyên Đường cúi đầu thật sâu.
Cô cũng không biết liệu có thể nhận được thông báo trúng tuyển hay không, nên chỉ có thể đến tìm thầy giáo để xin câu trả lời.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro