Chương 30 - Đứa Trẻ Hiểu Chuyện
Người Này Không...
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
2024-08-10 21:48:11
Chọn một nơi có vị trí hẻo lánh cũng bởi vì Trương Lan Phân đã liên tục gieo vào đầu bà mấy câu như: lo lắng về sau em trai và em dâu sẽ trách mắng bọn họ, cho dù hai vợ chồng họ sẽ không làm gì với người lớn nhưng nói không chừng sẽ động tay động chân với mấy đứa con của ả.
Vì thế Trương Lan Phân còn vì chuyện này mà đích thân về mẹ đẻ một chuyến, đến khi trở về còn mang theo “tin tức” em út ghét anh cả chị dâu vì thế càng làm Bành Đại Hoa cùng với Lâm Kiến Hà sợ hãi.
Đương nhiên chuyện này chắc chắn thành công, chủ yếu bởi vì cậu em út Lâm Kiến Thành từ nhỏ đã có cá tính kì lạ, lại thường xuyên đứng lén lút ở góc phòng không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt to đen nhìn chằm chằm mọi người.
Mà hắn từ sau khi lớn lên cũng không nghe lời cha mẹ, muốn làm gì là làm nấy, thường xuyên chạy đi chơi không thấy bóng dáng, thoạt nhìn còn giống một tên lưu manh, phần đa người nào cũng nói hắn không có tương lai, tất nhiên điều này càng khiến cha mẹ già của hắn sinh ra tư tưởng về sau già cả phải dựa vào con trai cả “có tương lai” chăm sóc.
Nói tóm lại câu, Trương Lan Phân hiểu biết nhất chính là gây chuyện sau lưng, hôm nay đột nhiên lại bị Triệu Chanh không nói một lời kéo cô ta vào chiến trường, nhất thời khiến cô ta bối rối không biết phải làm thế nào, hiện tại trở nên ngây ngốc, đến tận lúc bước vào chiến trường còn không biết tìm tư thế nào tốt.
Trương Lan Phân: “Em dâu à, trước tiên em đừng la to lên nữa… Chúng ta vào nhà từ từ nói chuyện cho đàng hoàng được không?”
Giọng điệu Triệu Chanh đột nhiên càng cao hơn, ở trên cao xoay mấy vòng rồi mới chịu hạ xuống: “Chị dâu à…”
Dù là Bành Đại Hoa cũng bị giọng nói này làm đau đầu đến mức miệng đắng lưỡi khô không tìm được lời nào nói, bà ta chỉ biết cầm chổi đứng dưới mái hiên giương mắt nhìn.
Hai người đàn ông trốn trong phòng càng đau đầu liếc mắt nhìn nhau.
Lâm Kiến Quốc cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn, hắn cảm thấy lão nhị cưới về người vợ mới này thật đúng là một người đàn bà chanh chua, vẫn là nhà hắn tốt nhất, vợ hắn cho tới bây giờ toàn nói chuyện ôn nhu, dù sao đến khi ở bên ngoài cũng sẽ làm hắn nở mày nở mặt.
Lâm Đại Hà thì không, dù sao nói cho cùng, làm ra chuyện này cũng là vợ ông, mà người con dâu đang lớn giọng mắng chửi cũng chính là Bành Đại Hoa.
Nghĩ đến hàng xóm xung quanh đều đang ở trong nhà vểnh lỗ tai lên nghe nhà bọn họ cãi nhau rồi chê cười, Lâm Đại Hà càng nghĩ càng nóng đến cháy mặt, chần chờ một lát, Lâm Đại Hà vẫn chọn đứng ở bên cửa sổ hướng ra bên ngoài ho khan vài tiếng sau đó giống như bản thân vừa tỉnh dậy, muốn ra ngoài làm rõ sự tình.
Ông quay qua Bành Đại Hoa kêu lên: “Bà à, nếu nhà Kiến Thành đã có người phụ nữ trong nhà thì mang hết đồ đã lấy kia trả lại đi.”
Còn ồn ào như vậy, người mất mặt còn không phải nhà bọn họ?
Lâm Đại Hà xem như có thể nghe được, người vợ mới của con trai út mình không hề kiêng nể gì, tiếp tục dây dưa không biết cô ả còn có thể làm ra chuyện gì xấu hổ hơn thế, còn không bằng giải quyết sớm một chút, dù sao nhà bọn họ cũng không thiếu mấy thứ đồ đó.
Người đàn ông chủ căn nhà này cũng đã lên tiếng, Bành Đại Hoa dù không cam lòng cũng chỉ còn cách làm theo.
Vì thế Trương Lan Phân còn vì chuyện này mà đích thân về mẹ đẻ một chuyến, đến khi trở về còn mang theo “tin tức” em út ghét anh cả chị dâu vì thế càng làm Bành Đại Hoa cùng với Lâm Kiến Hà sợ hãi.
Đương nhiên chuyện này chắc chắn thành công, chủ yếu bởi vì cậu em út Lâm Kiến Thành từ nhỏ đã có cá tính kì lạ, lại thường xuyên đứng lén lút ở góc phòng không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt to đen nhìn chằm chằm mọi người.
Mà hắn từ sau khi lớn lên cũng không nghe lời cha mẹ, muốn làm gì là làm nấy, thường xuyên chạy đi chơi không thấy bóng dáng, thoạt nhìn còn giống một tên lưu manh, phần đa người nào cũng nói hắn không có tương lai, tất nhiên điều này càng khiến cha mẹ già của hắn sinh ra tư tưởng về sau già cả phải dựa vào con trai cả “có tương lai” chăm sóc.
Nói tóm lại câu, Trương Lan Phân hiểu biết nhất chính là gây chuyện sau lưng, hôm nay đột nhiên lại bị Triệu Chanh không nói một lời kéo cô ta vào chiến trường, nhất thời khiến cô ta bối rối không biết phải làm thế nào, hiện tại trở nên ngây ngốc, đến tận lúc bước vào chiến trường còn không biết tìm tư thế nào tốt.
Trương Lan Phân: “Em dâu à, trước tiên em đừng la to lên nữa… Chúng ta vào nhà từ từ nói chuyện cho đàng hoàng được không?”
Giọng điệu Triệu Chanh đột nhiên càng cao hơn, ở trên cao xoay mấy vòng rồi mới chịu hạ xuống: “Chị dâu à…”
Dù là Bành Đại Hoa cũng bị giọng nói này làm đau đầu đến mức miệng đắng lưỡi khô không tìm được lời nào nói, bà ta chỉ biết cầm chổi đứng dưới mái hiên giương mắt nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đàn ông trốn trong phòng càng đau đầu liếc mắt nhìn nhau.
Lâm Kiến Quốc cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn, hắn cảm thấy lão nhị cưới về người vợ mới này thật đúng là một người đàn bà chanh chua, vẫn là nhà hắn tốt nhất, vợ hắn cho tới bây giờ toàn nói chuyện ôn nhu, dù sao đến khi ở bên ngoài cũng sẽ làm hắn nở mày nở mặt.
Lâm Đại Hà thì không, dù sao nói cho cùng, làm ra chuyện này cũng là vợ ông, mà người con dâu đang lớn giọng mắng chửi cũng chính là Bành Đại Hoa.
Nghĩ đến hàng xóm xung quanh đều đang ở trong nhà vểnh lỗ tai lên nghe nhà bọn họ cãi nhau rồi chê cười, Lâm Đại Hà càng nghĩ càng nóng đến cháy mặt, chần chờ một lát, Lâm Đại Hà vẫn chọn đứng ở bên cửa sổ hướng ra bên ngoài ho khan vài tiếng sau đó giống như bản thân vừa tỉnh dậy, muốn ra ngoài làm rõ sự tình.
Ông quay qua Bành Đại Hoa kêu lên: “Bà à, nếu nhà Kiến Thành đã có người phụ nữ trong nhà thì mang hết đồ đã lấy kia trả lại đi.”
Còn ồn ào như vậy, người mất mặt còn không phải nhà bọn họ?
Lâm Đại Hà xem như có thể nghe được, người vợ mới của con trai út mình không hề kiêng nể gì, tiếp tục dây dưa không biết cô ả còn có thể làm ra chuyện gì xấu hổ hơn thế, còn không bằng giải quyết sớm một chút, dù sao nhà bọn họ cũng không thiếu mấy thứ đồ đó.
Người đàn ông chủ căn nhà này cũng đã lên tiếng, Bành Đại Hoa dù không cam lòng cũng chỉ còn cách làm theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro