Chương 30 - Đứa Trẻ Hiểu Chuyện
Tiến Thoái Lưỡn...
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
2024-08-10 21:48:11
Trương Lan Phân đang mang thai, cái thai cũng đã hơn sáu tháng, đứa thứ ba này là ngoài ý muốn, căn bản Trương Lan Phân đã sử dụng biện pháp an toàn nhưng không hiểu lý do vì sao lại mang thai.
Đã lỡ mang thai đương nhiên cũng không nỡ phá, Trương Lan Phân và chồng cô muốn có một đứa con gái nhưng Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà lại muốn có đứa cháu trai, đối với những người già mà nói, bao nhiêu đứa con trai cũng không ngại nhiều.
Mặt khác Trương Lan Phân đã có hai đứa con, đứa lớn sáu tuổi, đứa nhỏ năm tuổi, bây giờ không biết hai đứa trẻ đã chạy đi chơi chỗ nào.
Bành Đại Hoa vừa thấy quân tiếp viện của mình tới, nhất thời khí thế tăng thêm vài phần, vừa muốn mở miệng nói chuyện, không ngờ chỗ Triệu Chanh lại kéo dài giọng điệu khóc lên: “Chị dâu ơi chị dâu, đáng đương cho cô nhi quả mẫu nhà chúng ta không có đàn ông ở nhà trong nhà ngay cả một cái bình tốt một chút cũng bị mẹ chồng lấy đi mất, bà ấy còn không nhận, cuộc sống mà đến một đồng tiền cũng không có này làm sao em có thể sống được chứ…”
“Em nói nếu như mẹ chồng muốn thì đưa em chút tiền lại coi như là mua nó, kết quả tiền cũng không có đồ vật cũng không cho, còn muốn đánh em! Dù sao em cũng chỉ là một người con dâu mới, lại nói gia thế nhà mẹ đẻ của em không lớn, nếu có đánh chết tùy ý thả ở ngọn núi nào đó coi như xong, nhưng còn Đại Thuận với Nhị Thuận tốt xấu gì cũng là con cháu nhà họ Lâm, nếu hai đứa trẻ đó phải chết đói, kiểu gì nhà họ Lâm cũng bị người đời chửi cho không ngóc đầu lên nổi nha.”
Kêu khóc nửa ngày như vậy cổ họng đương nhiên cũng không còn giòn giã, may mà Triệu Chanh là diễn viên nên cũng biết điều hòa giọng nói, bằng không lúc này giọng trở nên khàn rồi không phải sẽ làm giảm khí thế của cô ư.
Bành Đại Hoa bị lời nói của cô làm tức giận liên tục thở dốc, “Mày, mày nói cái gì? Ai muốn đánh chết mày? Ai bỏ đói Đại Thuận, Nhị Thuận đến chết chứ?”
Mở miệng ngậm miệng là chết chết chết, làm như bà là mấy bà mẹ chồng độc ác lắm vậy sao, rõ ràng bà cũng chỉ nhiều lắm là chiếm chút tiện nghi trong nhà Kiến Thành thôi mà, người phụ nữ này thật đúng không hiểu đạo lý!
Trương Lan Phân cũng cảm thấy cô em dâu này nói chuyện hơi quá, ý muốn cùng nói đạo lý với cô: “Em dâu à, em suy nghĩ nhiều quá rồi…”
Triệu Chanh bày ra khuôn mặt thương tâm, “Chị dâu à, vẫn là chị hiểu em hơn, dù sao đi nữa em cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi, gả tới đây mà không có cơm ăn, trong nhà cái gì cũng không có, còn phải nuôi hai đứa nhỏ, không nghĩ nhiều làm sao sống được ạ? Chị dâu, nhìn chị được chăm đến mức da thịt trắng trẻo mềm mại như vậy, khẳng định điều kiện trong nhà cũng tính là dư dả, nếu đã vậy xin chị thương em, cứu mạng ba đứa em với…”
Đầu óc Trương Lan Phân quay cuồng choáng váng, không hiểu phải cứu cô như thế nào.
Trương Lan Phân mặc dù cũng có chút gọi là khôn vặt, điển hình là việc cô ta đã quen với việc ăn nói khôn khéo, luôn giữ mặt tốt trước mặt mọi người, còn mặt xấu lại không để ai biết, muốn giở trò xấu cũng là âm thầm tính toán, khuyến khích mẹ chồng đi trước tiên.
Lúc trước khi chia nhà, Trương Lan Phân đã ôm đứa con trai đầu lòng chạy đến trước mặt Bành Đại Hoa quỳ xuống lau nước mắt, nói vài lời về chuyện sinh con trai sau này nó cưới vợ lại không có phòng để ở các loại rồi rầu rĩ, vì thế mẹ chồng mới đưa con trai út của bà ra ở riêng.
Đã lỡ mang thai đương nhiên cũng không nỡ phá, Trương Lan Phân và chồng cô muốn có một đứa con gái nhưng Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà lại muốn có đứa cháu trai, đối với những người già mà nói, bao nhiêu đứa con trai cũng không ngại nhiều.
Mặt khác Trương Lan Phân đã có hai đứa con, đứa lớn sáu tuổi, đứa nhỏ năm tuổi, bây giờ không biết hai đứa trẻ đã chạy đi chơi chỗ nào.
Bành Đại Hoa vừa thấy quân tiếp viện của mình tới, nhất thời khí thế tăng thêm vài phần, vừa muốn mở miệng nói chuyện, không ngờ chỗ Triệu Chanh lại kéo dài giọng điệu khóc lên: “Chị dâu ơi chị dâu, đáng đương cho cô nhi quả mẫu nhà chúng ta không có đàn ông ở nhà trong nhà ngay cả một cái bình tốt một chút cũng bị mẹ chồng lấy đi mất, bà ấy còn không nhận, cuộc sống mà đến một đồng tiền cũng không có này làm sao em có thể sống được chứ…”
“Em nói nếu như mẹ chồng muốn thì đưa em chút tiền lại coi như là mua nó, kết quả tiền cũng không có đồ vật cũng không cho, còn muốn đánh em! Dù sao em cũng chỉ là một người con dâu mới, lại nói gia thế nhà mẹ đẻ của em không lớn, nếu có đánh chết tùy ý thả ở ngọn núi nào đó coi như xong, nhưng còn Đại Thuận với Nhị Thuận tốt xấu gì cũng là con cháu nhà họ Lâm, nếu hai đứa trẻ đó phải chết đói, kiểu gì nhà họ Lâm cũng bị người đời chửi cho không ngóc đầu lên nổi nha.”
Kêu khóc nửa ngày như vậy cổ họng đương nhiên cũng không còn giòn giã, may mà Triệu Chanh là diễn viên nên cũng biết điều hòa giọng nói, bằng không lúc này giọng trở nên khàn rồi không phải sẽ làm giảm khí thế của cô ư.
Bành Đại Hoa bị lời nói của cô làm tức giận liên tục thở dốc, “Mày, mày nói cái gì? Ai muốn đánh chết mày? Ai bỏ đói Đại Thuận, Nhị Thuận đến chết chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mở miệng ngậm miệng là chết chết chết, làm như bà là mấy bà mẹ chồng độc ác lắm vậy sao, rõ ràng bà cũng chỉ nhiều lắm là chiếm chút tiện nghi trong nhà Kiến Thành thôi mà, người phụ nữ này thật đúng không hiểu đạo lý!
Trương Lan Phân cũng cảm thấy cô em dâu này nói chuyện hơi quá, ý muốn cùng nói đạo lý với cô: “Em dâu à, em suy nghĩ nhiều quá rồi…”
Triệu Chanh bày ra khuôn mặt thương tâm, “Chị dâu à, vẫn là chị hiểu em hơn, dù sao đi nữa em cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi, gả tới đây mà không có cơm ăn, trong nhà cái gì cũng không có, còn phải nuôi hai đứa nhỏ, không nghĩ nhiều làm sao sống được ạ? Chị dâu, nhìn chị được chăm đến mức da thịt trắng trẻo mềm mại như vậy, khẳng định điều kiện trong nhà cũng tính là dư dả, nếu đã vậy xin chị thương em, cứu mạng ba đứa em với…”
Đầu óc Trương Lan Phân quay cuồng choáng váng, không hiểu phải cứu cô như thế nào.
Trương Lan Phân mặc dù cũng có chút gọi là khôn vặt, điển hình là việc cô ta đã quen với việc ăn nói khôn khéo, luôn giữ mặt tốt trước mặt mọi người, còn mặt xấu lại không để ai biết, muốn giở trò xấu cũng là âm thầm tính toán, khuyến khích mẹ chồng đi trước tiên.
Lúc trước khi chia nhà, Trương Lan Phân đã ôm đứa con trai đầu lòng chạy đến trước mặt Bành Đại Hoa quỳ xuống lau nước mắt, nói vài lời về chuyện sinh con trai sau này nó cưới vợ lại không có phòng để ở các loại rồi rầu rĩ, vì thế mẹ chồng mới đưa con trai út của bà ra ở riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro