[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 1
2024-11-11 01:08:25
Tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, Tống Chi mở mắt ra, đập vào mắt cô là một bức tường da thịt màu mật ong vững chãi.
Đó là cơ thể của một người đàn ông mạnh mẽ và rắn chắc. Mặc dù tám múi bụng săn chắc của anh hiện đầy vết cào do cô để lại, cùng với những vết sẹo chiến trường lớn, nhưng vẫn tỏa ra một sức hấp dẫn khó cưỡng.
Đầu óc Tống Chi hoàn toàn trống rỗng.
Chẳng phải cô vừa bị xe đâm chết sao?
Hôm nay là ngày cưới của con trai cô, Tống Thanh Bách. Cô lén trốn khỏi bệnh viện tâm thần, chỉ mong được nhìn thấy con trai mình trong ngày trọng đại. Nhưng không ngờ, nhân viên bệnh viện phát hiện ra và đuổi theo.
Cô chạy phía trước, họ đuổi phía sau, một chiếc xe tải mất kiểm soát bỗng lao tới và hất văng cô đi hơn mười mét...
Vậy còn bây giờ thì sao?
“Đừng cử động.”
Khi Tống Chi vô thức định đẩy người đàn ông đang ôm lấy cô ra, một giọng nói trầm lạnh và ngái ngủ vang lên từ phía trên đầu.
Bàn tay anh vòng qua lưng, ôm chặt cô, hai cơ thể trần trụi của họ áp sát vào nhau.
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Tống Chi như bị sét đánh. Cô ngước lên và bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của Đường Quân Hạc, người đàn ông ấy trông trẻ trung hơn rất nhiều so với ký ức của cô.
Anh nhắm mắt nằm trên chiếc gối hoa của cô, đắp chăn bông của cô. Mái tóc đen rối bời, trên giường và sàn nhà đầy quần áo của cô lẫn với bộ quân phục của anh…
Quần áo của họ đan chặt vào nhau, chỉ cần nhìn cũng đoán được đêm qua họ đã trải qua một trận chiến nồng nhiệt đến mức nào!
Khuôn mặt quen mà lạ, cùng cảnh tượng mà cô chưa bao giờ quên, khiến Tống Chi run rẩy.
Cô đã tái sinh rồi!
Tái sinh trở lại hai mươi lăm năm trước!
Tái sinh về thời điểm cô và Đường Quân Hạc mới bắt đầu!
“Cộc cộc cộc.”
Trong lúc tâm trí Tống Chi đang rối bời, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Từ khe cửa, giọng nói của em gái cô, Tống Nguyễn Nguyễn, vọng vào.
“Chị, chị và anh Hạc thành rồi phải không? Nếu xong rồi thì để em gọi ba mẹ qua nhé.”
“Chờ chút!” Tống Chi vô thức đáp.
Tống Nguyễn Nguyễn liền nói: “Được, chị xong thì gọi em một tiếng, em ở ngay ngoài chờ nhé!”
Tống Chi thở phào, cúi xuống nhìn vào khuôn mặt Đường Quân Hạc.
Lúc này Đường Quân Hạc mới hai mươi chín tuổi, trông xa lạ với ký ức của cô.
Cô nhớ đêm nay chính là lúc hai người họ xảy ra quan hệ, bị ba mẹ cô bắt gặp. Và sau đó cô mang thai và được gả làm vợ anh, trở thành bà Đường.
Đó là cơ thể của một người đàn ông mạnh mẽ và rắn chắc. Mặc dù tám múi bụng săn chắc của anh hiện đầy vết cào do cô để lại, cùng với những vết sẹo chiến trường lớn, nhưng vẫn tỏa ra một sức hấp dẫn khó cưỡng.
Đầu óc Tống Chi hoàn toàn trống rỗng.
Chẳng phải cô vừa bị xe đâm chết sao?
Hôm nay là ngày cưới của con trai cô, Tống Thanh Bách. Cô lén trốn khỏi bệnh viện tâm thần, chỉ mong được nhìn thấy con trai mình trong ngày trọng đại. Nhưng không ngờ, nhân viên bệnh viện phát hiện ra và đuổi theo.
Cô chạy phía trước, họ đuổi phía sau, một chiếc xe tải mất kiểm soát bỗng lao tới và hất văng cô đi hơn mười mét...
Vậy còn bây giờ thì sao?
“Đừng cử động.”
Khi Tống Chi vô thức định đẩy người đàn ông đang ôm lấy cô ra, một giọng nói trầm lạnh và ngái ngủ vang lên từ phía trên đầu.
Bàn tay anh vòng qua lưng, ôm chặt cô, hai cơ thể trần trụi của họ áp sát vào nhau.
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Tống Chi như bị sét đánh. Cô ngước lên và bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của Đường Quân Hạc, người đàn ông ấy trông trẻ trung hơn rất nhiều so với ký ức của cô.
Anh nhắm mắt nằm trên chiếc gối hoa của cô, đắp chăn bông của cô. Mái tóc đen rối bời, trên giường và sàn nhà đầy quần áo của cô lẫn với bộ quân phục của anh…
Quần áo của họ đan chặt vào nhau, chỉ cần nhìn cũng đoán được đêm qua họ đã trải qua một trận chiến nồng nhiệt đến mức nào!
Khuôn mặt quen mà lạ, cùng cảnh tượng mà cô chưa bao giờ quên, khiến Tống Chi run rẩy.
Cô đã tái sinh rồi!
Tái sinh trở lại hai mươi lăm năm trước!
Tái sinh về thời điểm cô và Đường Quân Hạc mới bắt đầu!
“Cộc cộc cộc.”
Trong lúc tâm trí Tống Chi đang rối bời, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Từ khe cửa, giọng nói của em gái cô, Tống Nguyễn Nguyễn, vọng vào.
“Chị, chị và anh Hạc thành rồi phải không? Nếu xong rồi thì để em gọi ba mẹ qua nhé.”
“Chờ chút!” Tống Chi vô thức đáp.
Tống Nguyễn Nguyễn liền nói: “Được, chị xong thì gọi em một tiếng, em ở ngay ngoài chờ nhé!”
Tống Chi thở phào, cúi xuống nhìn vào khuôn mặt Đường Quân Hạc.
Lúc này Đường Quân Hạc mới hai mươi chín tuổi, trông xa lạ với ký ức của cô.
Cô nhớ đêm nay chính là lúc hai người họ xảy ra quan hệ, bị ba mẹ cô bắt gặp. Và sau đó cô mang thai và được gả làm vợ anh, trở thành bà Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro