[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 23
2024-11-11 01:08:25
Nhận ra sự khó xử của Phó Hồng Điệp, Tống Chi nhanh chóng cầm lấy bắp cải trong tay cô ấy, rồi quay đầu lại, không ngần ngại mắng Tống Noãn Noãn: “Có đồ ăn mà còn chê bai, không thấy em mua được gì về cho nhà cả!”
Sau đó, cô nắm lấy cổ tay Phó Hồng Điệp, kéo vào nhà: “Cảm ơn cậu nhé, còn cất công mang đồ tới tận đây.”
Rồi cô không bận tâm đến vẻ mặt khó chịu của Tống Noãn Noãn nữa, kéo Phó Hồng Điệp thẳng vào phòng mình.
Dù đã vào phòng, Tống Chi vẫn còn nghe thấy tiếng Tống Noãn Noãn bên ngoài khóc lóc.
“Mẹ, làm sao đây? Mẹ nghĩ cách đi, nếu không thật sự con sẽ phải đi làm ruộng đấy! Không phải mẹ nói sẽ tìm cách giúp con sao? Mẹ mau nghĩ cách đi!”
“Con gái ngoan của mẹ, đừng khóc nữa, mẹ cũng đau lòng lắm đây. Được rồi, nghĩ cách, nghĩ cách nào!”
Nhưng Lâm Uyển Như còn có thể nghĩ ra cách gì?
“Thế mẹ mau nghĩ đi!”
“Không còn thời gian nữa rồi, chúng ta nhanh chóng gửi điện báo cho bố con, bảo ông ấy về gấp, ở nhà có chuyện lớn xảy ra!”
Lời của Lâm Uyển Như nhận được sự đồng tình của Tống Noãn Noãn, thế là hai mẹ con hối hả rời đi.
Nghe thấy cả hai người đã rời khỏi, Tống Chi quay sang mỉm cười với Phó Hồng Điệp: “Đừng đứng mãi, ngồi xuống đi!”
“À, mà sao cậu lại đến đây?”
Khi bị Tống Noãn Noãn sỉ nhục ngoài sân, Phó Hồng Điệp cảm thấy vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng. Dù đã vào phòng của Tống Chi, cô ấy vẫn không tránh khỏi cảm giác bối rối.
Điều kiện của nhà Tống Chi thực sự hơn hẳn nhà cô ấy, nơi này trông chẳng hề thiếu thốn gì.
Mọi thứ trong nhà đều toát lên vẻ sung túc, càng khiến cô ấy thấy mình lạc lõng.
Nhìn hai cây bắp cải trong tay, không cần ai nói Phó Hồng Điệp cũng tự thấy chúng quá nghèo nàn, thiếu sự chân thành.
“Mình đến để cảm ơn cậu. Cậu đã nhường lại suất vào Đoàn Văn công cho mình, mình thật sự không biết lấy gì để đền đáp…”
“Chỉ vì chuyện đó thôi sao? Có gì đâu mà cảm ơn, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà.”
Tống Chi xua tay không mấy bận tâm. Nhưng với Phó Hồng Điệp và gia đình cô ấy, đây là một việc lớn!
Ba ngày trước, nhận được suất nhường lại, điều đầu tiên Phó Hồng Điệp làm là chạy về nhà báo tin mừng cho bố mẹ. Cả bố mẹ cô cũng không tin nổi.
Bố mẹ cô đều là người có học thức, từng bị quy kết là “thành phần tư sản”. Dù đã được minh oan, nhưng vết nhơ ấy không phải dễ xóa đi.
Suất vào Đoàn Văn công mà Tống Chi nhường lại thực sự là cơ hội thay đổi số phận của cả gia đình cô ấy.
Trước ân nghĩa lớn lao như vậy, cả nhà Phó Hồng Điệp đều không biết lấy gì đền đáp Tống Chi.
Đúng lúc này, khu dân cư phân phát cho gia đình cô hai cây bắp cải, bố mẹ cô liền bảo cô mang tới cảm ơn Tống Chi.
Chỉ đến khi đứng trước nhà Tống Chi, Phó Hồng Điệp mới nhận ra nhà mình sống thiếu thốn đến mức nào. Một gia đình như thế này, làm sao có thể thiếu hai cây bắp cải?
Sau đó, cô nắm lấy cổ tay Phó Hồng Điệp, kéo vào nhà: “Cảm ơn cậu nhé, còn cất công mang đồ tới tận đây.”
Rồi cô không bận tâm đến vẻ mặt khó chịu của Tống Noãn Noãn nữa, kéo Phó Hồng Điệp thẳng vào phòng mình.
Dù đã vào phòng, Tống Chi vẫn còn nghe thấy tiếng Tống Noãn Noãn bên ngoài khóc lóc.
“Mẹ, làm sao đây? Mẹ nghĩ cách đi, nếu không thật sự con sẽ phải đi làm ruộng đấy! Không phải mẹ nói sẽ tìm cách giúp con sao? Mẹ mau nghĩ cách đi!”
“Con gái ngoan của mẹ, đừng khóc nữa, mẹ cũng đau lòng lắm đây. Được rồi, nghĩ cách, nghĩ cách nào!”
Nhưng Lâm Uyển Như còn có thể nghĩ ra cách gì?
“Thế mẹ mau nghĩ đi!”
“Không còn thời gian nữa rồi, chúng ta nhanh chóng gửi điện báo cho bố con, bảo ông ấy về gấp, ở nhà có chuyện lớn xảy ra!”
Lời của Lâm Uyển Như nhận được sự đồng tình của Tống Noãn Noãn, thế là hai mẹ con hối hả rời đi.
Nghe thấy cả hai người đã rời khỏi, Tống Chi quay sang mỉm cười với Phó Hồng Điệp: “Đừng đứng mãi, ngồi xuống đi!”
“À, mà sao cậu lại đến đây?”
Khi bị Tống Noãn Noãn sỉ nhục ngoài sân, Phó Hồng Điệp cảm thấy vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng. Dù đã vào phòng của Tống Chi, cô ấy vẫn không tránh khỏi cảm giác bối rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều kiện của nhà Tống Chi thực sự hơn hẳn nhà cô ấy, nơi này trông chẳng hề thiếu thốn gì.
Mọi thứ trong nhà đều toát lên vẻ sung túc, càng khiến cô ấy thấy mình lạc lõng.
Nhìn hai cây bắp cải trong tay, không cần ai nói Phó Hồng Điệp cũng tự thấy chúng quá nghèo nàn, thiếu sự chân thành.
“Mình đến để cảm ơn cậu. Cậu đã nhường lại suất vào Đoàn Văn công cho mình, mình thật sự không biết lấy gì để đền đáp…”
“Chỉ vì chuyện đó thôi sao? Có gì đâu mà cảm ơn, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà.”
Tống Chi xua tay không mấy bận tâm. Nhưng với Phó Hồng Điệp và gia đình cô ấy, đây là một việc lớn!
Ba ngày trước, nhận được suất nhường lại, điều đầu tiên Phó Hồng Điệp làm là chạy về nhà báo tin mừng cho bố mẹ. Cả bố mẹ cô cũng không tin nổi.
Bố mẹ cô đều là người có học thức, từng bị quy kết là “thành phần tư sản”. Dù đã được minh oan, nhưng vết nhơ ấy không phải dễ xóa đi.
Suất vào Đoàn Văn công mà Tống Chi nhường lại thực sự là cơ hội thay đổi số phận của cả gia đình cô ấy.
Trước ân nghĩa lớn lao như vậy, cả nhà Phó Hồng Điệp đều không biết lấy gì đền đáp Tống Chi.
Đúng lúc này, khu dân cư phân phát cho gia đình cô hai cây bắp cải, bố mẹ cô liền bảo cô mang tới cảm ơn Tống Chi.
Chỉ đến khi đứng trước nhà Tống Chi, Phó Hồng Điệp mới nhận ra nhà mình sống thiếu thốn đến mức nào. Một gia đình như thế này, làm sao có thể thiếu hai cây bắp cải?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro