[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều

Chương 28

2024-11-11 01:08:25

Đường Quân Hạc không vội, bước vào nhà, ngạc nhiên vì không thấy bóng dáng mũm mĩm của Tống Chi.

Tống An Sơn ngồi trên ghế đối diện, trông tinh thần cũng không được tốt, thấy anh thì nở một nụ cười nhẹ, chào hỏi đơn giản.

“Quân Hạc có thời gian đến chơi nhà bác sao?”

“Con sắp phải trở về đơn vị rồi, nên qua thăm bác.” Đường Quân Hạc ngập ngừng vài giây rồi hỏi, “Bác Tống, Tống Chi có nhà không ạ? Con có chuyện muốn gặp cô ấy.”

Nghe đến tên Tống Chi, Tống An Sơn thở dài, lắc đầu.

Phản ứng của ông khiến Đường Quân Hạc khó hiểu.

Lâm Uyển Như, với đôi mắt đỏ hoe, giải thích: “Quân Hạc này, hôm nay, Tống Chi và Tống Noãn Noãn đã xuống nông thôn lao động rồi. Có khi cả năm, nửa năm mới về được.”

Chính bà ta và Tống An Sơn là người đã tiễn cả hai lên tàu.

Nói xong, Lâm Uyển Như không ngăn được nước mắt, còn Tống An Sơn thì im lặng. Đường Quân Hạc nghe thấy tin này, đôi mắt khẽ co lại, nhíu mày.

Tống Chi xuống nông thôn rồi sao?

Người phụ nữ này sau khi ngủ với anh thì trốn đi?

...

Lúc này.

Trên chuyến tàu đang từ từ lăn bánh, một nhóm thanh niên trí thức đang đồng thanh ca vang bài “Phương Đông hồng.”

Tiếng hát rền vang, khí thế hân hoan, như thể họ tràn đầy hy vọng về tương lai phía trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ kinh thành đến công xã Đông Dương, huyện Phong Xuyên phải mất hai, ba đêm ngồi tàu xanh. Tàu vừa chạy, tiếng va chạm lạch cạch vang lên.

Trên tàu, có người vui vẻ, có người u sầu.

Một nhóm hào hứng, một nhóm mặt mày ảm đạm, môi mím chặt, sắc mặt trắng bệch, trông như đang chịu tang.

Bên cạnh Tống Chi, Tống Noãn Noãn càng khóc nức nở từ lúc lên tàu cho đến bây giờ, không lúc nào ngừng.

Tàu đã chạy được hai tiếng, trong hai tiếng đó Tống Noãn Noãn vẫn không ngừng khóc, nước mắt không ngừng rơi.

Còn Tống Chi sau hai tiếng ngồi trên tàu đã bình tĩnh lại.

Nhìn quanh những gương mặt đủ sắc thái, Tống Chi thấy buồn chán, liền rút ra một nắm hạt dưa từ túi áo. Cô tựa vào cửa sổ, vừa nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, vừa nhấm nháp hạt dưa.

Tống Noãn Noãn cảm thấy nước mắt của mình sắp cạn, bèn quay lại nhìn xem Tống Chi có cùng tâm trạng hay không, không ngờ lại thấy Tống Chi đang thoải mái nhấm nháp hạt dưa.

“Tống Chi, chị đang làm gì đấy? Sao bây giờ chị còn tâm trạng nhấm hạt dưa được chứ?”

Tống Noãn Noãn ngạc nhiên hỏi, còn Tống Chi thì thấy đó là câu hỏi thừa.

“Dù sao bây giờ cũng không còn đường lui. Ở trên tàu không nhấm nháp hạt dưa, chẳng lẽ còn có trò giải trí nào khác?”

Vào những năm 70, tàu xanh vẫn là loại đơn giản nhất, chỉ chở người và hàng, không có đài phát thanh hay các dịch vụ giải trí khác. Nhấm nháp hạt dưa cũng là một cách giết thời gian.

Nghe câu trả lời của Tống Chi, Tống Noãn Noãn nghẹn lời. Nhìn gương mặt bình thản của Tống Chi, rồi nhìn lại những thanh niên trí thức trên tàu, cô ta cũng thấy mình thật mất mặt.

Cô ta đã khóc đến mệt mỏi, và sau khi nhận ra mọi chuyện đã hết hy vọng cứu vãn, Tống Noãn Noãn cũng ngừng khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều

Số ký tự: 0