[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 30
2024-11-11 01:08:25
Trước khi đi, Tống Chi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mình cần và cất hết vào không gian riêng. Vali cô mang theo chỉ để làm cho có, bên trong rỗng tuếch, nhẹ bẫng, cô xách rất dễ dàng.
Nhưng Tống Noãn Noãn thì khác, cô ta mang theo khá nhiều đồ đạc và tất cả đều được cất trong vali, khiến cô ta xách rất khó khăn.
“Này, Tống Chi, không thấy em mệt à? Qua đây giúp em một tay đi.”
Tống Noãn Noãn vẫn tự nhiên ra lệnh cho Tống Chi như mọi khi, nhưng lần này Tống Chi làm ngơ, thản nhiên bước nhanh theo sau đội trưởng.
Không ngờ Tống Chi lại từ chối, Tống Noãn Noãn sững người. Đến khi cô ta ngẩng đầu lên, chỉ còn thấy bóng lưng của Tống Chi.
Không còn cách nào khác, cô ta đành tự mình cố kéo chiếc vali nặng trịch, vừa đi vừa hít mũi, lết từng bước một, cuối cùng tụt lại phía sau đội.
Con đường đến làng thanh niên trí thức không dễ đi. Con đường chưa được lát, đầy cát và bụi. Đoàn người đi trên con đường đó, từng bước từng bước, cho đến khi một ngôi làng phủ đầy bụi bặm hiện ra trước mắt họ.
Mùa đông khiến khung cảnh trơ trọi, gió thổi qua, bụi bay mù mịt.
Do thời tiết lạnh lẽo, ít ai ra ngoài, nên con đường chỉ có họ đi lại, tạo cảm giác vô cùng hoang vắng.
Nhà cửa trong làng không giống ở thành phố. Nếu có điều kiện thì mái nhà là ngói, còn lại đa số đều được dựng từ đất nện.
Những người dân làng đi ngang qua thấy họ chỉ chào hỏi qua loa, không mấy nhiệt tình. Vì trong mắt dân làng, thanh niên trí thức đã không còn là chuyện lạ.
Lúc đầu, khi thanh niên trí thức mới về làng, dân làng còn vui mừng vì nghĩ có thêm người giúp sức, lại còn là những người có học thức.
Nhưng đến khi đi làm ruộng cùng nhau, dân làng mới nhận ra, phần lớn thanh niên trí thức chẳng làm được việc gì. Không những không giúp đỡ mà còn gây thêm phiền phức.
Vậy nên giờ đây, khi nhìn thấy thanh niên trí thức, họ không những không chào đón mà còn tỏ ra xa lánh.
Cả đoàn theo đội trưởng đi hơn một tiếng đồng hồ trên con đường đất, cuối cùng cũng đến khu nhà ở của thanh niên trí thức.
Nhà ở cho thanh niên trí thức, nghe nói là căn nhà cũ của địa chủ được cải tạo lại. Nhưng trước mắt họ chỉ là một dãy nhà cấp bốn xiêu vẹo, cũ kỹ, xuống cấp.
“Đây là nơi ở của các cô cậu, bên trái là phòng nữ, bên phải là phòng nam. Ở giữa là nhà ăn, ngoài ra còn có một bếp nấu riêng.”
Nói xong, đội trưởng dẫn họ đi một vòng quanh khu nhà để giới thiệu.
“Từ hôm nay, các cô cậu chính là một phần của đại đội Đông Phương Hồng chúng tôi. Chúng ta phải tuân thủ mệnh lệnh, góp sức xây dựng nông thôn.”
Đội trưởng không hổ danh là đội trưởng, không quên rao giảng vài lời về nhiệm vụ của họ sau khi phổ biến các quy định.
“Được rồi, giờ mọi người đã hiểu rõ, chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ở. Các cô cậu nữ sẽ nghe theo sắp xếp của đội trưởng nữ.”
Nhưng Tống Noãn Noãn thì khác, cô ta mang theo khá nhiều đồ đạc và tất cả đều được cất trong vali, khiến cô ta xách rất khó khăn.
“Này, Tống Chi, không thấy em mệt à? Qua đây giúp em một tay đi.”
Tống Noãn Noãn vẫn tự nhiên ra lệnh cho Tống Chi như mọi khi, nhưng lần này Tống Chi làm ngơ, thản nhiên bước nhanh theo sau đội trưởng.
Không ngờ Tống Chi lại từ chối, Tống Noãn Noãn sững người. Đến khi cô ta ngẩng đầu lên, chỉ còn thấy bóng lưng của Tống Chi.
Không còn cách nào khác, cô ta đành tự mình cố kéo chiếc vali nặng trịch, vừa đi vừa hít mũi, lết từng bước một, cuối cùng tụt lại phía sau đội.
Con đường đến làng thanh niên trí thức không dễ đi. Con đường chưa được lát, đầy cát và bụi. Đoàn người đi trên con đường đó, từng bước từng bước, cho đến khi một ngôi làng phủ đầy bụi bặm hiện ra trước mắt họ.
Mùa đông khiến khung cảnh trơ trọi, gió thổi qua, bụi bay mù mịt.
Do thời tiết lạnh lẽo, ít ai ra ngoài, nên con đường chỉ có họ đi lại, tạo cảm giác vô cùng hoang vắng.
Nhà cửa trong làng không giống ở thành phố. Nếu có điều kiện thì mái nhà là ngói, còn lại đa số đều được dựng từ đất nện.
Những người dân làng đi ngang qua thấy họ chỉ chào hỏi qua loa, không mấy nhiệt tình. Vì trong mắt dân làng, thanh niên trí thức đã không còn là chuyện lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đầu, khi thanh niên trí thức mới về làng, dân làng còn vui mừng vì nghĩ có thêm người giúp sức, lại còn là những người có học thức.
Nhưng đến khi đi làm ruộng cùng nhau, dân làng mới nhận ra, phần lớn thanh niên trí thức chẳng làm được việc gì. Không những không giúp đỡ mà còn gây thêm phiền phức.
Vậy nên giờ đây, khi nhìn thấy thanh niên trí thức, họ không những không chào đón mà còn tỏ ra xa lánh.
Cả đoàn theo đội trưởng đi hơn một tiếng đồng hồ trên con đường đất, cuối cùng cũng đến khu nhà ở của thanh niên trí thức.
Nhà ở cho thanh niên trí thức, nghe nói là căn nhà cũ của địa chủ được cải tạo lại. Nhưng trước mắt họ chỉ là một dãy nhà cấp bốn xiêu vẹo, cũ kỹ, xuống cấp.
“Đây là nơi ở của các cô cậu, bên trái là phòng nữ, bên phải là phòng nam. Ở giữa là nhà ăn, ngoài ra còn có một bếp nấu riêng.”
Nói xong, đội trưởng dẫn họ đi một vòng quanh khu nhà để giới thiệu.
“Từ hôm nay, các cô cậu chính là một phần của đại đội Đông Phương Hồng chúng tôi. Chúng ta phải tuân thủ mệnh lệnh, góp sức xây dựng nông thôn.”
Đội trưởng không hổ danh là đội trưởng, không quên rao giảng vài lời về nhiệm vụ của họ sau khi phổ biến các quy định.
“Được rồi, giờ mọi người đã hiểu rõ, chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ở. Các cô cậu nữ sẽ nghe theo sắp xếp của đội trưởng nữ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro