[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 42
2024-11-11 01:08:25
“Xin chị tha cho tụi em, tụi em sẽ không dám lấy đồ của chị nữa. Làm ơn đừng báo cáo với đội, tụi em xin chị!”
Tống Chi quan sát kỹ hơn. Hai cậu nhóc trông giống hệt nhau, có vẻ lớn hơn cô bé, khoảng bảy, tám tuổi.
Cả ba đứa trẻ thấy Tống Chi không nói gì, cứ im lặng nhìn mình, liền sợ hãi. Nước mắt nước mũi tèm lem trông rất thảm hại.
Tống Chi giữ vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt quét qua ba đứa khiến chúng run lẩy bẩy. Khi thấy chúng sợ đến mức không dám nhìn lên, cô mới lên tiếng hỏi: “Các em có phải đang đói không?”
Ba đứa nhìn nhau, không ai dám đáp. Tống Chi cũng chẳng nói thêm, chỉ lôi ra từ túi một chiếc bánh mì nguyên cám không có vỏ bọc.
Chiếc bánh này là Tống Chi lấy từ không gian lúc sáng, định để lúc nào đói thì ăn. Mùi thơm từ chiếc bánh lập tức khiến ba đứa trẻ ngây người, bụng réo ầm ĩ, mắt dán chặt vào chiếc bánh.
Chắc chắn là mùi hương từ chiếc bánh đã khiến chúng tò mò và đến tìm đồ ăn.
Nhìn vẻ thèm thuồng của ba đứa trẻ, Tống Chi nghĩ ra một ý tưởng.
“Chị hỏi các em, nhớ trả lời thật nhé.”
Ba đứa trẻ không rời mắt khỏi chiếc bánh, nghe cô hỏi liền gật đầu lia lịa.
“Các em có biết hái bông không? Đứa nào giúp chị hái bông, chị sẽ cho ăn bánh.”
Nghe xong, ba đứa lập tức nhìn nhau, rồi gật đầu liên hồi. Sợ rằng nếu chậm một giây thì Tống Chi sẽ không cần chúng nữa.
Không nói thêm lời nào, Tống Chi liền bẻ chiếc bánh ra làm ba phần cho chúng chia nhau.
Cả ba đứa cầm bánh lên mà như không tin nổi, đến khi Tống Chi giục ăn chúng mới vội vàng nhét vào miệng, ăn ngấu nghiến. Chỉ trong vài giây, chiếc bánh đã hết sạch.
Ăn xong, ba đứa vẫn chưa thôi thòm thèm. Chúng không biết Tống Chi cho mình ăn thứ gì, nhưng chắc chắn đó là món ngon nhất chúng từng nếm thử.
Khi Tống Chi xuống đồng, chúng đã ngửi thấy mùi thơm từ chiếc túi. Một mùi như bánh bao trắng mà những nhà giàu nhất làng mới có vào dịp Tết, nhưng lại có thêm hương vị khác lạ.
Bình thường, thứ mà chúng quen ăn chỉ là ngô nướng thô ráp, vừa nguội vừa cứng như đá.
Sau khi ba đứa ăn xong, Tống Chi lấy bình nước quân dụng, rót cho chúng ít nước khoáng.
Ba đứa bé ngạc nhiên cầm lấy nước uống, thấy nước cũng trong trẻo, ngọt lành hơn nhiều so với nước giếng nhà mình.
“Được rồi, giờ bắt tay vào việc đi.”
Cô nói xong, ba đứa nhỏ nhanh nhẹn đi vào ruộng bông, bắt đầu hái. Với sự giúp đỡ của chúng, Tống Chi thoải mái ngồi trên bờ đê tắm nắng.
Tuy ngồi nghỉ, nhưng Tống Chi vẫn để ý xung quanh, xem có ai chú ý đến mình và ba đứa trẻ hay không.
May mà mỗi người được phân công một thửa đất cách nhau khá xa. Ai nấy đều tập trung vào việc của mình, nên cả buổi sáng cô và bọn trẻ làm việc rất vui vẻ.
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cũng là lúc mọi người chuẩn bị ăn trưa, Tống Chi gọi ba đứa trẻ lại gần. Cả ba mặt mày đều đầy mồ hôi, nhưng đôi mắt sáng rỡ.
Tống Chi quan sát kỹ hơn. Hai cậu nhóc trông giống hệt nhau, có vẻ lớn hơn cô bé, khoảng bảy, tám tuổi.
Cả ba đứa trẻ thấy Tống Chi không nói gì, cứ im lặng nhìn mình, liền sợ hãi. Nước mắt nước mũi tèm lem trông rất thảm hại.
Tống Chi giữ vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt quét qua ba đứa khiến chúng run lẩy bẩy. Khi thấy chúng sợ đến mức không dám nhìn lên, cô mới lên tiếng hỏi: “Các em có phải đang đói không?”
Ba đứa nhìn nhau, không ai dám đáp. Tống Chi cũng chẳng nói thêm, chỉ lôi ra từ túi một chiếc bánh mì nguyên cám không có vỏ bọc.
Chiếc bánh này là Tống Chi lấy từ không gian lúc sáng, định để lúc nào đói thì ăn. Mùi thơm từ chiếc bánh lập tức khiến ba đứa trẻ ngây người, bụng réo ầm ĩ, mắt dán chặt vào chiếc bánh.
Chắc chắn là mùi hương từ chiếc bánh đã khiến chúng tò mò và đến tìm đồ ăn.
Nhìn vẻ thèm thuồng của ba đứa trẻ, Tống Chi nghĩ ra một ý tưởng.
“Chị hỏi các em, nhớ trả lời thật nhé.”
Ba đứa trẻ không rời mắt khỏi chiếc bánh, nghe cô hỏi liền gật đầu lia lịa.
“Các em có biết hái bông không? Đứa nào giúp chị hái bông, chị sẽ cho ăn bánh.”
Nghe xong, ba đứa lập tức nhìn nhau, rồi gật đầu liên hồi. Sợ rằng nếu chậm một giây thì Tống Chi sẽ không cần chúng nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nói thêm lời nào, Tống Chi liền bẻ chiếc bánh ra làm ba phần cho chúng chia nhau.
Cả ba đứa cầm bánh lên mà như không tin nổi, đến khi Tống Chi giục ăn chúng mới vội vàng nhét vào miệng, ăn ngấu nghiến. Chỉ trong vài giây, chiếc bánh đã hết sạch.
Ăn xong, ba đứa vẫn chưa thôi thòm thèm. Chúng không biết Tống Chi cho mình ăn thứ gì, nhưng chắc chắn đó là món ngon nhất chúng từng nếm thử.
Khi Tống Chi xuống đồng, chúng đã ngửi thấy mùi thơm từ chiếc túi. Một mùi như bánh bao trắng mà những nhà giàu nhất làng mới có vào dịp Tết, nhưng lại có thêm hương vị khác lạ.
Bình thường, thứ mà chúng quen ăn chỉ là ngô nướng thô ráp, vừa nguội vừa cứng như đá.
Sau khi ba đứa ăn xong, Tống Chi lấy bình nước quân dụng, rót cho chúng ít nước khoáng.
Ba đứa bé ngạc nhiên cầm lấy nước uống, thấy nước cũng trong trẻo, ngọt lành hơn nhiều so với nước giếng nhà mình.
“Được rồi, giờ bắt tay vào việc đi.”
Cô nói xong, ba đứa nhỏ nhanh nhẹn đi vào ruộng bông, bắt đầu hái. Với sự giúp đỡ của chúng, Tống Chi thoải mái ngồi trên bờ đê tắm nắng.
Tuy ngồi nghỉ, nhưng Tống Chi vẫn để ý xung quanh, xem có ai chú ý đến mình và ba đứa trẻ hay không.
May mà mỗi người được phân công một thửa đất cách nhau khá xa. Ai nấy đều tập trung vào việc của mình, nên cả buổi sáng cô và bọn trẻ làm việc rất vui vẻ.
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cũng là lúc mọi người chuẩn bị ăn trưa, Tống Chi gọi ba đứa trẻ lại gần. Cả ba mặt mày đều đầy mồ hôi, nhưng đôi mắt sáng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro