[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều

Chương 49

2024-11-11 01:08:25

Chúng nhìn nhau, dù muốn bỏ chạy nhưng chân như bị chôn chặt xuống đất, không thể nhúc nhích.

“Sao vậy? Mệt đến mức chân run rồi sao? Mau qua đây nghỉ ngơi chút đi.”

Tống Chi ngạc nhiên, đưa tay định kéo Tam Nha nhưng Đại Bảo bất ngờ lao lên chắn trước hai em, lớn tiếng nói: “Nếu muốn ăn thì ăn tôi đây này! Đừng ăn hai đứa nó!”

Cậu nhắm chặt mắt, cơ thể run như cầy sấy.

Tống Chi sững sờ.

Cái gì vậy?

Cô không khỏi phì cười, nhìn ba đứa nhỏ với trí tưởng tượng phong phú mà không biết nói sao.

“Chị thấy các em làm việc rất chăm chỉ, sợ các em mệt nên muốn bảo nghỉ ngơi thôi.”

Tống Chi lắc đầu, ngắm nhìn những thân hình gầy yếu của chúng.

“Hơn nữa, ba đứa như các em, chị có ăn cũng chẳng no nổi đâu.”

Sắc mặt của ba đứa vừa đỡ hơn nhờ những lời trước đó, nghe thêm câu này lại tái nhợt hẳn đi, khiến Tống Chi không khỏi bật cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thôi nào, ai mà thèm ăn các em chứ? Qua đây đi.”

Ba đứa vẫn còn chút e dè, nhưng không dám cãi lời cô, đành rón rén theo sau, giữ một khoảng cách an toàn.

Thấy vậy, Tống Chi cũng không bận tâm.

Cô dẫn chúng tới một chỗ sạch sẽ bên bờ ruộng, hái vài nhánh bông lót xuống đất rồi cẩn thận lấy ra ba chiếc bánh bao to từ khu thực phẩm của siêu thị trong không gian. Giả vờ lục lọi trong túi, cô đưa ba chiếc bánh bao trắng bóc cho chúng.

“Đây, đây là phần thưởng cho công sức của các em chiều nay.”

Ba đứa nhỏ nhìn chiếc bánh bao trắng trên tay cô, mắt sáng rỡ, miệng nuốt nước bọt.

Loại bánh bao thế này, đến ngày Tết anh Thu mới dám mua. Cả nhà chia nhau ăn, mỗi người chỉ được một miếng. Vậy mà Tống Chi lại đưa cho chúng những ba cái.

Ba cái bánh bao này đối với chúng thật sự là một sức hút không thể cưỡng lại. Chúng nuốt nước bọt ừng ực, nhưng không dám đưa tay ra nhận.

“Nhưng chúng em vẫn chưa làm xong việc.”

Đại Bảo nắm tay Nhị Bảo và Tam Nha, cảnh giác nhìn Tống Chi.

Anh Thu từng nói, trên đời không có thứ gì tự nhiên mà có, nếu có thì chắc chắn là cạm bẫy.

“Các em làm được gần hết rồi đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Chi liếc nhìn khu ruộng, chúng làm rất nhanh. Koảnh ruộng rộng như sân bóng chỉ còn một góc nhỏ.

Ba đứa vẫn im lặng.

Cô đưa bánh bao mãi mà mỏi tay, không kiên nhẫn được nữa.

“Không muốn à?”

Cô nhướn mày, nhìn ba đứa với nụ cười tinh quái, làm như muốn thu bánh lại.

“Không lấy thì chị thu về nhé…”

“Muốn! Chúng em muốn!”

Tam Nha không kìm được nữa, đẩy tay Đại Bảo ra, ôm chầm lấy ba chiếc bánh bao.

“Tam Nha, em!”

Đại Bảo thấy vậy, nóng ruột đến đỏ cả mắt.

Tam Nha vội chia mỗi người một cái, nhìn hai anh, giọng khe khẽ: “Nếu chị ấy muốn hại chúng ta thì đã hại từ lâu rồi. Chúng ta còn ăn bánh và cái bánh tròn thơm sáng nay mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều

Số ký tự: 0