[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 8
2024-11-11 01:08:25
Người đàn ông cao lớn với tay chân dài ngoằng, chui ra khỏi gầm giường với vẻ lấm lem, ánh mắt đầy phức tạp nhìn cô nàng đứng trước mặt: “Tống Chi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và ba mẹ, anh đã nghe rõ. Rượu tối qua chắc chắn là do Lâm Uyển Như giở trò, và có vẻ trong nhà họ Tống, chỉ có Tống An Sơn là bị che mắt, chẳng hay biết gì.
Nhưng còn Tống Chi thì sao?
Cô đột nhiên đổi ý?
Anh không tin rằng cô gái từng lăm le kế hoạch nhắm vào anh bỗng chốc từ bỏ ý định.
Có lẽ cô lại đang có mưu đồ gì khác.
Đường Quân Hạc bực bội, vốn là người được giáo dưỡng nên anh luôn cảm thấy phải có trách nhiệm với Tống Chi, nhưng tình cảm lại không cho phép anh muốn cưới cô.
Anh không có tình yêu nam nữ với cô, và sự quấy rầy dai dẳng của cô trong nhiều năm càng khiến anh cảm thấy phiền phức.
Tống Chi phớt lờ ánh mắt dò xét của Đường Quân Hạc. Mười lăm năm hôn nhân đã xóa nhòa mọi tình cảm của cô dành cho anh.
Đến khi anh không cho phép Tống Thanh Bách đến gặp mẹ, cô đã hoàn toàn căm hận anh.
Đây là một người đàn ông lạnh lùng, vô tình, bất kể vẻ ngoài có đẹp trai đến đâu, được cấp dưới kính trọng thế nào, hy sinh bao nhiêu cho đất nước, thì trong mắt cô, anh chẳng khác gì một kẻ đã chết.
Người đàn ông tàn nhẫn này, cứ để anh cống hiến cho đất nước đi, cô không cần nữa.
“Đừng lo, tôi chẳng còn hứng thú gì với anh đâu,” Tống Chi chỉ tay về phía cửa sổ, “Ba tôi ở ngoài cửa chính, anh trèo cửa sổ ra đi. Đừng để ai nhìn thấy.”
Đường Quân Hạc nhìn vào cửa sổ hẹp, mặt anh tối sầm: “Cô nghĩ tôi là trộm chắc? Bảo tôi leo cửa sổ à?”
“Anh muốn ra bằng lối nào khác? Cửa chính sao? Ba tôi đang đứng đó, không sợ ông ấy bẻ gãy chân thì cứ việc.”
“…” Đường Quân Hạc hít sâu, nhìn Tống Chi. Cô gái này hôm nay sao kỳ lạ thế, hung dữ vậy, chẳng phải bình thường cứ ngọt ngào gọi “anh Hạc” sao?
Có phải là vừa đạt được mục đích liền trở mặt vô tình không?
Nghĩ đến đó, Đường Quân Hạc bất giác cảm thấy có chút khó chịu.
“Cô chắc là không cần tôi chịu trách nhiệm?”
Đôi mắt đen sẫm của anh nhìn cô chằm chằm: “Tống Chi, tôi biết ý của cô, đằng nào đêm qua cũng xảy ra chuyện…”
Chưa kịp nói hết, Tống Chi đã mở cửa sổ ra.
Cô làm động tác mời, vẻ mặt lạnh nhạt: “Mau biến đi.”
Đường Quân Hạc: “…”
Anh không do dự nữa, một tay bám lấy bậu cửa, nhẹ nhàng lật mình lên, nửa người đã ngồi vững trên cửa sổ.
Anh quay đầu nhìn Tống Chi.
Tống Chi đứng đó, mái tóc mềm buông xõa, vóc người hơi mập. Dưới ánh sáng ban mai, làn da cô trắng như tuyết, trông tựa như một con cừu non tròn trịa.
Thấy anh quay lại nhìn, Tống Chi nhàn nhạt nói: “Anh yên tâm, rời khỏi đây rồi, chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa. Tôi nghĩ thông suốt rồi, ép duyên không ngọt. Với lại qua chuyện đêm qua, tôi cảm thấy mình thích những người trẻ hơn.”
“…” Đây là chê anh… già sao?
Không nói gì thêm, Đường Quân Hạc nhảy xuống từ cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống sân sau nhà cô.
Cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và ba mẹ, anh đã nghe rõ. Rượu tối qua chắc chắn là do Lâm Uyển Như giở trò, và có vẻ trong nhà họ Tống, chỉ có Tống An Sơn là bị che mắt, chẳng hay biết gì.
Nhưng còn Tống Chi thì sao?
Cô đột nhiên đổi ý?
Anh không tin rằng cô gái từng lăm le kế hoạch nhắm vào anh bỗng chốc từ bỏ ý định.
Có lẽ cô lại đang có mưu đồ gì khác.
Đường Quân Hạc bực bội, vốn là người được giáo dưỡng nên anh luôn cảm thấy phải có trách nhiệm với Tống Chi, nhưng tình cảm lại không cho phép anh muốn cưới cô.
Anh không có tình yêu nam nữ với cô, và sự quấy rầy dai dẳng của cô trong nhiều năm càng khiến anh cảm thấy phiền phức.
Tống Chi phớt lờ ánh mắt dò xét của Đường Quân Hạc. Mười lăm năm hôn nhân đã xóa nhòa mọi tình cảm của cô dành cho anh.
Đến khi anh không cho phép Tống Thanh Bách đến gặp mẹ, cô đã hoàn toàn căm hận anh.
Đây là một người đàn ông lạnh lùng, vô tình, bất kể vẻ ngoài có đẹp trai đến đâu, được cấp dưới kính trọng thế nào, hy sinh bao nhiêu cho đất nước, thì trong mắt cô, anh chẳng khác gì một kẻ đã chết.
Người đàn ông tàn nhẫn này, cứ để anh cống hiến cho đất nước đi, cô không cần nữa.
“Đừng lo, tôi chẳng còn hứng thú gì với anh đâu,” Tống Chi chỉ tay về phía cửa sổ, “Ba tôi ở ngoài cửa chính, anh trèo cửa sổ ra đi. Đừng để ai nhìn thấy.”
Đường Quân Hạc nhìn vào cửa sổ hẹp, mặt anh tối sầm: “Cô nghĩ tôi là trộm chắc? Bảo tôi leo cửa sổ à?”
“Anh muốn ra bằng lối nào khác? Cửa chính sao? Ba tôi đang đứng đó, không sợ ông ấy bẻ gãy chân thì cứ việc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…” Đường Quân Hạc hít sâu, nhìn Tống Chi. Cô gái này hôm nay sao kỳ lạ thế, hung dữ vậy, chẳng phải bình thường cứ ngọt ngào gọi “anh Hạc” sao?
Có phải là vừa đạt được mục đích liền trở mặt vô tình không?
Nghĩ đến đó, Đường Quân Hạc bất giác cảm thấy có chút khó chịu.
“Cô chắc là không cần tôi chịu trách nhiệm?”
Đôi mắt đen sẫm của anh nhìn cô chằm chằm: “Tống Chi, tôi biết ý của cô, đằng nào đêm qua cũng xảy ra chuyện…”
Chưa kịp nói hết, Tống Chi đã mở cửa sổ ra.
Cô làm động tác mời, vẻ mặt lạnh nhạt: “Mau biến đi.”
Đường Quân Hạc: “…”
Anh không do dự nữa, một tay bám lấy bậu cửa, nhẹ nhàng lật mình lên, nửa người đã ngồi vững trên cửa sổ.
Anh quay đầu nhìn Tống Chi.
Tống Chi đứng đó, mái tóc mềm buông xõa, vóc người hơi mập. Dưới ánh sáng ban mai, làn da cô trắng như tuyết, trông tựa như một con cừu non tròn trịa.
Thấy anh quay lại nhìn, Tống Chi nhàn nhạt nói: “Anh yên tâm, rời khỏi đây rồi, chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa. Tôi nghĩ thông suốt rồi, ép duyên không ngọt. Với lại qua chuyện đêm qua, tôi cảm thấy mình thích những người trẻ hơn.”
“…” Đây là chê anh… già sao?
Không nói gì thêm, Đường Quân Hạc nhảy xuống từ cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống sân sau nhà cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro