Thập Niên 90 Sau Khi Lộ Tiếng Lòng Cô Em Gái Út Được Đoàn Sủng
Chương 33
2024-11-14 23:45:01
Chưa kịp nói thêm vài câu, đã đến phòng của thuyền phó.
Tô Bằng gõ cửa: "Lão Kỷ, tìm được người rồi, hôm nay ông dẫn họ đi làm quen, ngày mai có thể bắt đầu làm việc."
"Tìm được người rồi?"
Cánh cửa mở ra nhanh như chớp, để lộ một khuôn mặt già nua.
Vị thuyền phó này còn đen hơn cả Tưởng Tráng, so với người nước ngoài da đen bẩm sinh cũng không kém là bao.
Ông ta nhìn thấy những chàng trai xếp thành hàng dài trên hành lang, lập tức nở nụ cười tươi như hoa.
"Được rồi lão Tô, tôi còn tưởng lần này chúng ta không tìm được người chứ."
Ông ta vẫn đi dép lê, không quan tâm trước mặt có bao nhiêu người, tự mình thay một đôi giày da.
"Theo tôi nào các chàng trai, tôi dẫn các cậu đi xem khoang tàu và giới thiệu một chút về công việc. Trong một tuần tới, các cậu sẽ làm việc ở đó."
Trước khi Tưởng Tráng rời đi, Tô Bằng vỗ vai anh: "Lát nữa gặp nhau trên boong tàu."
Tưởng Tráng gật đầu, sau lưng anh một bước, Tưởng Lịch cười rạng rỡ.
Nửa giờ sau, Tô Bằng gặp lại hai anh em trên boong tàu, lúc này nụ cười trên mặt Tưởng Lịch đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt buồn rười rượi.
Tô Bằng đã sớm đoán được, cười một tiếng.
"Sao thế? Chàng trai, thấy công việc này có làm được không?"
Tưởng Lịch biết là phải làm việc nặng, nhưng không ngờ môi trường lại tệ như vậy.
Cậu rất muốn nói không làm được nhưng lại sợ vị thuyền trưởng này hủy bỏ hợp đồng, không giao việc bán rau cho ba mẹ, đành cắn răng trả lời ông ấy: "Làm được!"
"Làm được là tốt." Nụ cười của Tô Bằng càng lớn hơn, đưa tờ danh sách trong tay qua.
"Cầm danh sách cho cẩn thận, ngày mai báo một bảng giá cho chú, chỉ cần báo giá hợp lý, chú sẽ để nhà các cháu đến giao hết."
Vẻ mặt của Tưởng Tráng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, nhận lấy và nói: "Cảm ơn thuyền trưởng Tô."
Tờ danh sách này chỉ nằm trong tay anh một giây, sau đó liền đưa cho em trai.
Tưởng Lịch là người không giấu được chuyện gì, vừa nhìn thấy danh sách lập tức kêu lên.
"Trời ơi!"
"Nhiều thế này sao!"
Trước đây, Tưởng Lịch chỉ tiếp xúc với những đơn hàng tính theo cân và lạng.
Lúc nhập hàng nhiều nhất cũng chỉ là trước khi cất giữ mùa đông, cưỡi xe ba bánh đi bán cải bắp.
Có những nhà trồng không nhiều cải bắp sẽ mua vài chục cân.
Song, những đơn hàng thường làm, trước tờ danh sách này chỉ có thể nói là trò trẻ con.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng cải bắp và cải thảo đã cần 600 cân, còn có củ cải và khoai tây, hành tây, hành lá là những loại rau dễ bảo quản, cộng lại cũng lên đến 800 cân.
Tô Bằng gõ cửa: "Lão Kỷ, tìm được người rồi, hôm nay ông dẫn họ đi làm quen, ngày mai có thể bắt đầu làm việc."
"Tìm được người rồi?"
Cánh cửa mở ra nhanh như chớp, để lộ một khuôn mặt già nua.
Vị thuyền phó này còn đen hơn cả Tưởng Tráng, so với người nước ngoài da đen bẩm sinh cũng không kém là bao.
Ông ta nhìn thấy những chàng trai xếp thành hàng dài trên hành lang, lập tức nở nụ cười tươi như hoa.
"Được rồi lão Tô, tôi còn tưởng lần này chúng ta không tìm được người chứ."
Ông ta vẫn đi dép lê, không quan tâm trước mặt có bao nhiêu người, tự mình thay một đôi giày da.
"Theo tôi nào các chàng trai, tôi dẫn các cậu đi xem khoang tàu và giới thiệu một chút về công việc. Trong một tuần tới, các cậu sẽ làm việc ở đó."
Trước khi Tưởng Tráng rời đi, Tô Bằng vỗ vai anh: "Lát nữa gặp nhau trên boong tàu."
Tưởng Tráng gật đầu, sau lưng anh một bước, Tưởng Lịch cười rạng rỡ.
Nửa giờ sau, Tô Bằng gặp lại hai anh em trên boong tàu, lúc này nụ cười trên mặt Tưởng Lịch đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt buồn rười rượi.
Tô Bằng đã sớm đoán được, cười một tiếng.
"Sao thế? Chàng trai, thấy công việc này có làm được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Lịch biết là phải làm việc nặng, nhưng không ngờ môi trường lại tệ như vậy.
Cậu rất muốn nói không làm được nhưng lại sợ vị thuyền trưởng này hủy bỏ hợp đồng, không giao việc bán rau cho ba mẹ, đành cắn răng trả lời ông ấy: "Làm được!"
"Làm được là tốt." Nụ cười của Tô Bằng càng lớn hơn, đưa tờ danh sách trong tay qua.
"Cầm danh sách cho cẩn thận, ngày mai báo một bảng giá cho chú, chỉ cần báo giá hợp lý, chú sẽ để nhà các cháu đến giao hết."
Vẻ mặt của Tưởng Tráng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, nhận lấy và nói: "Cảm ơn thuyền trưởng Tô."
Tờ danh sách này chỉ nằm trong tay anh một giây, sau đó liền đưa cho em trai.
Tưởng Lịch là người không giấu được chuyện gì, vừa nhìn thấy danh sách lập tức kêu lên.
"Trời ơi!"
"Nhiều thế này sao!"
Trước đây, Tưởng Lịch chỉ tiếp xúc với những đơn hàng tính theo cân và lạng.
Lúc nhập hàng nhiều nhất cũng chỉ là trước khi cất giữ mùa đông, cưỡi xe ba bánh đi bán cải bắp.
Có những nhà trồng không nhiều cải bắp sẽ mua vài chục cân.
Song, những đơn hàng thường làm, trước tờ danh sách này chỉ có thể nói là trò trẻ con.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng cải bắp và cải thảo đã cần 600 cân, còn có củ cải và khoai tây, hành tây, hành lá là những loại rau dễ bảo quản, cộng lại cũng lên đến 800 cân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro