0
Đang dịch/sáng tác
2024-10-31 00:58:23
[Thập Niên 90] Sinh Viên Về Thôn Làm Xây Dựng
Đánh giá:
0.0
/10 từ 0 lượt
Đọc truyện [Thập Niên 90] Sinh Viên Về Thôn Làm Xây Dựng ra chương mới nhất Chương 7, 8, 9 - DocTruyen.Pro.
Năm 1996, Trần Lâm vừa tốt nghiệp đại học thì gặp đúng lúc quốc gia bãi bỏ chế độ phân phối công việc cho sinh viên.
Vất vả lắm mới được đài truyền hình Hải Thị tuyển dụng, cô lại hay tin ông nội ở quê nhà bị ngã gãy chân, bà nội tuổi cao sức yếu cũng không khỏe.
Vì vậy Trần Lâm từ nhỏ được ông bà nuôi nấng đã quyết định thu dọn hành lý trở về thôn Phú Hoa, vùng núi Tây Nam. Mười năm, một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn trong đời người.
Cô đã dành mười năm ấy ở thôn Phú Hoa để trồng hoa, trồng cây, trồng dược liệu. Cô chứng kiến con đường nhỏ lầy lội trở thành đường bê tông rộng rãi, những ngôi nhà tranh lụp xụp dột nát trở thành nhà gạch đỏ tươi, rồi được ốp gạch men sứ tinh xảo.
Trái cây nơi thâm sơn cùng cốc vốn không ai muốn, nay trở thành nguồn thu nhập của mọi nhà. Cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp thu hút du khách, những người trẻ tuổi từng rời đi nay lại quay trở về ngày càng đông. Sau khi thôn Phú Hoa trở thành một vùng nông thôn kiểu mẫu, có phóng viên từ tỉnh thành đến phỏng vấn cô: "Điều gì đã giúp cô từ bỏ công việc tốt ở thành phố để trở về xây dựng quê hương?" Cô mỉm cười: "Ban đầu tôi không hề có suy nghĩ cao cả về việc xây dựng quê hương, nhưng chính con người nơi đây đã cho tôi sự tự tin để thử sức mình." Sinh ra và lớn lên ở quê hương, cô nhận được vô số tình cảm ấm áp và sự quan tâm của xóm giềng, đó chính là dũng khí và niềm tin của cô.
Năm 1996, Trần Lâm vừa tốt nghiệp đại học thì gặp đúng lúc quốc gia bãi bỏ chế độ phân phối công việc cho sinh viên.
Vất vả lắm mới được đài truyền hình Hải Thị tuyển dụng, cô lại hay tin ông nội ở quê nhà bị ngã gãy chân, bà nội tuổi cao sức yếu cũng không khỏe.
Vì vậy Trần Lâm từ nhỏ được ông bà nuôi nấng đã quyết định thu dọn hành lý trở về thôn Phú Hoa, vùng núi Tây Nam. Mười năm, một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn trong đời người.
Cô đã dành mười năm ấy ở thôn Phú Hoa để trồng hoa, trồng cây, trồng dược liệu. Cô chứng kiến con đường nhỏ lầy lội trở thành đường bê tông rộng rãi, những ngôi nhà tranh lụp xụp dột nát trở thành nhà gạch đỏ tươi, rồi được ốp gạch men sứ tinh xảo.
Trái cây nơi thâm sơn cùng cốc vốn không ai muốn, nay trở thành nguồn thu nhập của mọi nhà. Cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp thu hút du khách, những người trẻ tuổi từng rời đi nay lại quay trở về ngày càng đông. Sau khi thôn Phú Hoa trở thành một vùng nông thôn kiểu mẫu, có phóng viên từ tỉnh thành đến phỏng vấn cô: "Điều gì đã giúp cô từ bỏ công việc tốt ở thành phố để trở về xây dựng quê hương?" Cô mỉm cười: "Ban đầu tôi không hề có suy nghĩ cao cả về việc xây dựng quê hương, nhưng chính con người nơi đây đã cho tôi sự tự tin để thử sức mình." Sinh ra và lớn lên ở quê hương, cô nhận được vô số tình cảm ấm áp và sự quan tâm của xóm giềng, đó chính là dũng khí và niềm tin của cô.