Chương 30 - Trút Hết Buồn Khổ Trong Lòng Mình
Ba Ngày
Dịch Nam Tô Y
2024-08-07 13:02:16
Loại giang hồ dám thu tiền bảo kê này đều là mấy tên lăn lộn từng dính vào mạng người, Tô Niệm Tinh là một người thức thời, cô không có thực lực phản kháng đối phương, cũng không dám báo cảnh sát, cách có thể nghĩ ra được cũng chỉ là giúp bà A Hương kiếm được tiền giao phí bảo kê mà thôi.
Nếu là trước hôm nay, cô sẽ phát sầu vì ăn uống, nhưng bây giờ cô có bàn tay vàng rồi, nói không chừng trong vòng ba ngày thật sự có thể gom đủ.
…
Tô Niệm Tinh nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng lại quên mất lời cô nói là tiếng phổ thông, mấy tên giang hồ này hoàn toàn không nghe hiểu (Trước khi Hồng Kông trở về, người từng học qua cấp hai có thể nghe hiểu tiếng phổ thông, nhưng rất ít người biết nói tiếng phổ thông), thấy bọn họ không hiểu gì cả, Tô Niệm Tinh chợt phản ứng lại, vì thế kêu bà A Hương giúp phiên dịch.
Bà A Hương lại nắm cánh tay cô, chắn cô ở phía sau không cho cô ra mặt: “Sau ba ngày chúng ta cũng không có tiền, cứ để cậu ta phát hỏa xong, đợi cậu ta nguôi giận là được.”
Nói xong cũng không đợi Tô Niệm Tinh phản ứng, bà A Hương lại ra sức cầu xin người đàn ông cao lớn.
Đôi mắt của người đàn ông cao lớn lại nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh, cô gái này mặc một bộ quần áo quê mùa thôi rồi, tóc bện hai bên lại càng nhuộm thêm vài phần quê mùa hơn nữa, làn da màu lúa mạch, nhưng lại có một gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan vừa vặn đạt đến độ đẹp, cộng thêm đôi mắt đen láy linh hoạt, khiến cô trông có thêm vài phần hồn nhiên.
Trong đáy mắt anh ta bắn ra tia sáng, hất cằm nói với bà A Hương: “Từ đại lục tới?”
Bà A Hương nhìn ánh mắt của anh ta còn có gì không hiểu nữa, bà ta vội nói: “Con bé là người thân họ hàng của tôi, tới Hương Giang thăm tôi, qua hai ngày nữa là về rồi.
Đám đàn em phía sau người đàn ông cao lớn cũng đang nhìn Tô Niệm Tinh, nếu ăn diện vào cũng chẳng thua gì minh tinh đâu.
Phát hiện ra đại ca động lòng rồi, bọn họ ở phía sau anh ta hô lên: “Cường Ngốc, dẫn cô em tóc hai ngoe này về làm chị dâu đi?”
Cường Ngốc nhìn về phía bà A Hương, rít vài hơi thuốc rồi ném đầu lọc xuống đất, nhấc chân di vài cái mới từ từ thở ra một vòng khói, ngẩng đầu nói với bà A Hương: “Kêu cô em tóc hai ngoeo hầu bọn tôi một tối, khoản nợ trước kia coi như trả hết.”
Bà A Hương lùi lại hai bước, lắc đầu từ chối: “Không được, con bé là người thân họ hàng xa của tôi, tôi không thể giao nó cho cậu được.”
Bà ta dẫn Tô Niệm Tinh lùi lại, mắt cá chân đụng vào ống thẻ, phát ra tiếng vang trong trẻo, bà ta cũng chẳng buồn nhặt nó lên, ngoài mạnh trong yếu uy hiếp:
“Nếu cậu dám cưỡng đoạt cô bé tóc hai ngoe, tôi sẽ tới đồn cảnh sát tố cáo cậu. Con bé là người đại lục, có giấy thông hành qua đây, sir cũng sẽ quản nó.”
Mấy tay giang hồ này bị lời của bà ta chọc cười, nháo nhào ầm ĩ cả lên: “Bà đi báo đi! Bà dám báo cáo, còn chưa đợi lên tòa đã có người nhặt xác thay bà rồi.”
Bà A Hương gấp đến mức rơi nước mắt, mấy tay giang hồ này dám chém người trên phố, bọn họ thật sự có thể làm ra được. Nhưng bà ta cũng không thể để bọn họ bắt cô em tóc hai ngoe đi được, cho dù mấy sir đó thành công cứu được cô em tóc hai ngoe về, nhưng cô cũng không thể ở lại Hương Giang được nữa.
Tô Niệm Tinh thấy bà A Hương vẫn luôn run rẩy không nói gì, còn khóc nữa, mà đám giang hồ này không chỉ không thương xót, ngược lại càng lúc càng lại gần, cho dù ngôn ngữ không thông nhưng cô cũng có thể đoán ra được mấy người này không định bỏ qua cho hai người họ.
Bà A Hương buông tay Tô Niệm Tinh ra, lại gần bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Chạy mau! Chạy tới chỗ nhiều người vào, tôi sẽ giữ chân bọn chúng.”
Tuy rằng đưa ra chủ ý này nhưng bà ta cũng không ôm hy vọng gì, dù sao thì chạy trốn cũng là bản tĩnh xem nhà của mấy tay giang hồ này, cô gái này làm sao có thể cắt đuôi được bọn chúng.
Tô Niệm Tinh lại nắm tay bà ta, vỗ lên mu bàn tay của đối phương.
Nếu là trước hôm nay, cô sẽ phát sầu vì ăn uống, nhưng bây giờ cô có bàn tay vàng rồi, nói không chừng trong vòng ba ngày thật sự có thể gom đủ.
…
Tô Niệm Tinh nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng lại quên mất lời cô nói là tiếng phổ thông, mấy tên giang hồ này hoàn toàn không nghe hiểu (Trước khi Hồng Kông trở về, người từng học qua cấp hai có thể nghe hiểu tiếng phổ thông, nhưng rất ít người biết nói tiếng phổ thông), thấy bọn họ không hiểu gì cả, Tô Niệm Tinh chợt phản ứng lại, vì thế kêu bà A Hương giúp phiên dịch.
Bà A Hương lại nắm cánh tay cô, chắn cô ở phía sau không cho cô ra mặt: “Sau ba ngày chúng ta cũng không có tiền, cứ để cậu ta phát hỏa xong, đợi cậu ta nguôi giận là được.”
Nói xong cũng không đợi Tô Niệm Tinh phản ứng, bà A Hương lại ra sức cầu xin người đàn ông cao lớn.
Đôi mắt của người đàn ông cao lớn lại nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh, cô gái này mặc một bộ quần áo quê mùa thôi rồi, tóc bện hai bên lại càng nhuộm thêm vài phần quê mùa hơn nữa, làn da màu lúa mạch, nhưng lại có một gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan vừa vặn đạt đến độ đẹp, cộng thêm đôi mắt đen láy linh hoạt, khiến cô trông có thêm vài phần hồn nhiên.
Trong đáy mắt anh ta bắn ra tia sáng, hất cằm nói với bà A Hương: “Từ đại lục tới?”
Bà A Hương nhìn ánh mắt của anh ta còn có gì không hiểu nữa, bà ta vội nói: “Con bé là người thân họ hàng của tôi, tới Hương Giang thăm tôi, qua hai ngày nữa là về rồi.
Đám đàn em phía sau người đàn ông cao lớn cũng đang nhìn Tô Niệm Tinh, nếu ăn diện vào cũng chẳng thua gì minh tinh đâu.
Phát hiện ra đại ca động lòng rồi, bọn họ ở phía sau anh ta hô lên: “Cường Ngốc, dẫn cô em tóc hai ngoe này về làm chị dâu đi?”
Cường Ngốc nhìn về phía bà A Hương, rít vài hơi thuốc rồi ném đầu lọc xuống đất, nhấc chân di vài cái mới từ từ thở ra một vòng khói, ngẩng đầu nói với bà A Hương: “Kêu cô em tóc hai ngoeo hầu bọn tôi một tối, khoản nợ trước kia coi như trả hết.”
Bà A Hương lùi lại hai bước, lắc đầu từ chối: “Không được, con bé là người thân họ hàng xa của tôi, tôi không thể giao nó cho cậu được.”
Bà ta dẫn Tô Niệm Tinh lùi lại, mắt cá chân đụng vào ống thẻ, phát ra tiếng vang trong trẻo, bà ta cũng chẳng buồn nhặt nó lên, ngoài mạnh trong yếu uy hiếp:
“Nếu cậu dám cưỡng đoạt cô bé tóc hai ngoe, tôi sẽ tới đồn cảnh sát tố cáo cậu. Con bé là người đại lục, có giấy thông hành qua đây, sir cũng sẽ quản nó.”
Mấy tay giang hồ này bị lời của bà ta chọc cười, nháo nhào ầm ĩ cả lên: “Bà đi báo đi! Bà dám báo cáo, còn chưa đợi lên tòa đã có người nhặt xác thay bà rồi.”
Bà A Hương gấp đến mức rơi nước mắt, mấy tay giang hồ này dám chém người trên phố, bọn họ thật sự có thể làm ra được. Nhưng bà ta cũng không thể để bọn họ bắt cô em tóc hai ngoe đi được, cho dù mấy sir đó thành công cứu được cô em tóc hai ngoe về, nhưng cô cũng không thể ở lại Hương Giang được nữa.
Tô Niệm Tinh thấy bà A Hương vẫn luôn run rẩy không nói gì, còn khóc nữa, mà đám giang hồ này không chỉ không thương xót, ngược lại càng lúc càng lại gần, cho dù ngôn ngữ không thông nhưng cô cũng có thể đoán ra được mấy người này không định bỏ qua cho hai người họ.
Bà A Hương buông tay Tô Niệm Tinh ra, lại gần bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Chạy mau! Chạy tới chỗ nhiều người vào, tôi sẽ giữ chân bọn chúng.”
Tuy rằng đưa ra chủ ý này nhưng bà ta cũng không ôm hy vọng gì, dù sao thì chạy trốn cũng là bản tĩnh xem nhà của mấy tay giang hồ này, cô gái này làm sao có thể cắt đuôi được bọn chúng.
Tô Niệm Tinh lại nắm tay bà ta, vỗ lên mu bàn tay của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro