Chương 30 - Trút Hết Buồn Khổ Trong Lòng Mình

Vay Tiền

Dịch Nam Tô Y

2024-08-07 13:02:16

Cô chắn bà A Hương ra phía sau, đi về phía A Cường, duỗi một tay ra nắm tay đối phương.

Cô gái từ đại lục tới người nào cũng rất bảo thủ, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp phải một người chủ động nắm tay đàn ông. Một đám huynh đệ của Cường Ngốc lập tức ồn ào:

“Không ngờ cô em tóc hai ngoe lại thoáng như vậy chúng mày ơi, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Tô Niệm Tinh nắm tay A Cường chừng một phút, cũng nhìn thấy hình ảnh máu tanh trong một phút:

Đầu đường tối tăm, ánh đèn neon lập lòe, hai bang phái quyết sống mái với nhau, Cường Ngốc cầm con dao to đứng ở chính giữa, buông ra vài lời ác liệt, sau đó hai bên đánh nhau. Sau mười mấy phút, từng người một nối tiếp nhau ngã xuống, người thoạt nhìn biết đánh nhất, giống như một ngọn núi lớn như Cường Ngốc bị ba người đàn ông cường tráng ấn ngã xuống đất, một người trong số đó cầm con dao to đâm xuống, lập tức máu tươi bắn tung tóe. Hai mắt Cường Ngốc trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Tô Niệm Tinh nhanh chóng hất tay anh ta ra, loại hình huống này phải đoán mệnh cho anh ta thế nào? Nói với anh ta không còn bao lâu nữa, tính mạng của bọn họ sẽ không giữ được sao?

Đây không phải đoán mệnh mà là nguyền rủa!

Cô thậm chí không cần nắm tay tên giang hồ thứ hai, vì mặt của mấy người này đều xuất hiện trong hình ảnh vừa rồi, cũng không có một ai ngoại lệ, tất cả đều phơi thây đầu đường.

Tô Niệm Tinh lùi lại hai bước, bà A Hương thấy cô chịu đả kích lớn mới hỏi cô làm sao?

Tô Niệm Tinh nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cô nuốt nước miếng với vẻ khẩn trương, nhỏ giọng bảo: “Bà xin bọn họ thư thư cho ba ngày, chúng ta sẽ trả bọn họ gấp đôi.”

Bà A Hương có hơi không tin, nếu cô thật sự kiếm được tiền thì vừa rồi sao lại đói đến bất tỉnh chứ? Nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tự tin của đối phương, bà ta như bị ma xui quỷ khiến mà tin.

Bà A Hương lập tức đi lên trao đổi với Cường Ngốc.

Chỉ trong ba ngày có thể nhận được gấp đôi tiền bảo kê, Cường Ngốc có hơi động lòng.

Công việc chính của anh ta bây giờ chính là thu tiền bảo kê và đòi nợ. Đòi nợ cũng không phải lần nào cũng có thể thu được tiền, có đôi khi phải cho người ta thời gian chuẩn bị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng đám đàn em này của anh ta không chịu, vỗ lên vai anh ta đùa bỡn: “Anh ngốc à, tiền bảo kê mới có mấy đồng, còn cô em tóc hai ngoe lại xinh như thế? Anh không động lòng sao?”

Cường Ngốc bị đám đàn em cùng nhau dỗ, lập tức từ chối: “Ngay bây giờ! Nếu không giao được tiền bảo kê thì bây giờ cô em tóc hai ngoe phải đi cùng chúng tôi!”

Nói xong định đi lên bắt người.

Bà A Hương chặn trước mặt Tô Niệm Tinh, thấy bọn họ không đồng ý, đôi mắt đục ngầu của bà ta liếc qua gương mặt của đám người vây xem, muốn tìm người quen mượn tiền.

Đáng tiếc hôm nay không đúng lúc, hàng xóm mà bà ta thường qua lại quen biết đều không ở đây, người vây xem đều là người qua đường, chỉ trỏ vào đám du côn, nhưng ngại vì uy danh của đám giang hồ này nên hoàn toàn không dám lại gần.

Đột nhiên tầm nhìn của bà ta xuyên qua một đám quần chúng, trông thấy một người đàn ông trung niên, anh ta có một gương mặt hiền lành thật thà, lúc này đang bước ra khỏi cửa tiệm mẹ và bé ở cuối phố với vẻ mặt hạnh phúc, trong tay còn xách một cái túi to đồ dùng sơ sinh…

“Trư Nhục Vinh!”

Bà A Hương đẩy đám người vây xem ra, bước nhanh rồi chạy qua đó gọi Trư Nhục Vinh.

Trư Nhục Vinh chỉ một nghề nghiệp ở Hương Giang, toàn bộ chủ sạp thịt đều gọi là Trư Nhục Vinh.

Trư Nhục Vinh nghe thấy có người gọi mình nên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bà A Hương chạy qua đây, Tô Niệm Tinh cũng theo phía sau bà ta, mấy người Cường Ngốc sợ cô chạy nên cũng bám theo.

Trư Nhục Vinh nhìn thấy nhiều người như thế, gãi đầu cười ngốc, thành thật gọi người: “Anh Cường, anh Đại Sơn, anh mắt to…”

Gọi một lượt xong lại nhìn về phía bà A Hương: “Có chuyện gì sao?”

Bà A Hương kéo Trư Nhục Vinh tới, mở miệng đã mượn bốn trăm đồng tiền: “Chỉ mượn ba ngày sẽ trả cậu ngay.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Trút Hết Buồn Khổ Trong Lòng Mình

Số ký tự: 0