[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chữ Viết 2
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
Khi Dương Phượng Ngọc nhận lấy cuốn sổ rồi đọc nó, trong lòng Hứa Bát Tuyết hối hận vì lẽ ra cô không nên đưa cuốn sổ ra. Lỡ như Dương Phượng Ngọc nhận ra chữ viết của cô khác với 'Hứa Bát Tuyết' thì sao?
Trái tim Hứa Bát Tuyết đập mạnh, đưa tay ra lấy lại cuốn sổ: "Mẹ, bản thảo này còn cần phải sửa lại, đợi xong con sẽ cho mẹ xem."
"Chữ của con..." Dương Phượng Ngọc mở miệng.
Trái tim của Hứa Bát Tuyết gần như đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không thể để bị phát hiện được!
“Chữ viết của con so với trước đây nắn nót hơn nhiều.” Dương Phượng Ngọc ngẩng đầu nhìn Hứa Bát Tuyết, cười nói: “Có tiến bộ đấy!” Chữ viết này rất ngay ngắn.
Từng nét một, trông đẹp hơn nét chữ như gà bới trước đây rất nhiều.
Bà ta nói xong, đưa cuốn sổ cho Hứa Bát Tuyết.
Hứa Bát Tuyết ấn vào trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đưa tay cầm lấy cuốn sổ.
Cô vừa thầm nói may mắn, đồng thời cũng cảm thấy có chút đồng cảm với 'Hứa Bát Tuyết'. Nét chữ của 'Hứa Bát Tuyết' không phải là như gà bới, mà là những nét chữ thảo nghiêm túc, hơn nữa, chuyện này là nét hồi 'Hứa Bát Tuyết' học cấp ba, kể từ khi lên đại học, 'Hứa Bát Tuyết' đã đổi sang kiểu hành thư. Bởi vì các bản thảo ở trường đại học phải khiến người khác dễ đọc dễ hiểu nên đôi khi những người khác không nhận ra được nét chữ thảo.
Qua lời nói vừa rồi có thể thấy Dương Phượng Ngọc rất ít quan tâm đến việc học hành của con gái.
Hứa Bát Tuyết cất cuốn sổ đi, lấy một cuốn sổ mới, chuẩn bị ghi lại cuộc phỏng vấn tiếp theo trong phân xưởng.
Đồng thời, cô cũng âm thầm cảnh báo mình nên viết theo kiểu hành thư.
Không thể viết theo kiểu Tống thể.
Lần sau, có thể trộn lẫn rồi viết. Khi Chu Linh và những người khác hỏi có thể nói mình đang học viết theo nét mới.
Tòa nhà của gia đình ở cách phân xưởng hơi xa nên phải đi bộ khoảng hai mươi phút.
Phân xưởng số 2 nơi Hứa Kiến Quốc làm việc chủ yếu chịu trách nhiệm chính về việc lắp ráp và nối khung. Hứa Kiến Quốc là kỹ thuật viên cao cấp của phân xưởng số 2. Cái gì cũng biết, bình thường ai có gì không hiểu thì đều đến hỏi ông.
Cũng chính bởi vì điều này mà Hứa Kiến Quốc thường xuyên tan làm muộn.
Đến phân xưởng số hai.
Giờ đang giờ ăn trưa, không có ai trong phân xưởng.
Dương Phượng Ngọc dẫn Hứa Bát Tuyết đi vào, nói: "Lão Hứa, lão Hứa." Không có người trả lời, bà ta lại gọi một tiếng: "Hứa Kiến Quốc."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trái tim Hứa Bát Tuyết đập mạnh, đưa tay ra lấy lại cuốn sổ: "Mẹ, bản thảo này còn cần phải sửa lại, đợi xong con sẽ cho mẹ xem."
"Chữ của con..." Dương Phượng Ngọc mở miệng.
Trái tim của Hứa Bát Tuyết gần như đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không thể để bị phát hiện được!
“Chữ viết của con so với trước đây nắn nót hơn nhiều.” Dương Phượng Ngọc ngẩng đầu nhìn Hứa Bát Tuyết, cười nói: “Có tiến bộ đấy!” Chữ viết này rất ngay ngắn.
Từng nét một, trông đẹp hơn nét chữ như gà bới trước đây rất nhiều.
Bà ta nói xong, đưa cuốn sổ cho Hứa Bát Tuyết.
Hứa Bát Tuyết ấn vào trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đưa tay cầm lấy cuốn sổ.
Cô vừa thầm nói may mắn, đồng thời cũng cảm thấy có chút đồng cảm với 'Hứa Bát Tuyết'. Nét chữ của 'Hứa Bát Tuyết' không phải là như gà bới, mà là những nét chữ thảo nghiêm túc, hơn nữa, chuyện này là nét hồi 'Hứa Bát Tuyết' học cấp ba, kể từ khi lên đại học, 'Hứa Bát Tuyết' đã đổi sang kiểu hành thư. Bởi vì các bản thảo ở trường đại học phải khiến người khác dễ đọc dễ hiểu nên đôi khi những người khác không nhận ra được nét chữ thảo.
Qua lời nói vừa rồi có thể thấy Dương Phượng Ngọc rất ít quan tâm đến việc học hành của con gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Bát Tuyết cất cuốn sổ đi, lấy một cuốn sổ mới, chuẩn bị ghi lại cuộc phỏng vấn tiếp theo trong phân xưởng.
Đồng thời, cô cũng âm thầm cảnh báo mình nên viết theo kiểu hành thư.
Không thể viết theo kiểu Tống thể.
Lần sau, có thể trộn lẫn rồi viết. Khi Chu Linh và những người khác hỏi có thể nói mình đang học viết theo nét mới.
Tòa nhà của gia đình ở cách phân xưởng hơi xa nên phải đi bộ khoảng hai mươi phút.
Phân xưởng số 2 nơi Hứa Kiến Quốc làm việc chủ yếu chịu trách nhiệm chính về việc lắp ráp và nối khung. Hứa Kiến Quốc là kỹ thuật viên cao cấp của phân xưởng số 2. Cái gì cũng biết, bình thường ai có gì không hiểu thì đều đến hỏi ông.
Cũng chính bởi vì điều này mà Hứa Kiến Quốc thường xuyên tan làm muộn.
Đến phân xưởng số hai.
Giờ đang giờ ăn trưa, không có ai trong phân xưởng.
Dương Phượng Ngọc dẫn Hứa Bát Tuyết đi vào, nói: "Lão Hứa, lão Hứa." Không có người trả lời, bà ta lại gọi một tiếng: "Hứa Kiến Quốc."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro