[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chữ Viết 1
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
Sau khi bọn họ rời đi, Hứa Bát Tuyết gặm đùi gà hỏi Dương Phượng Ngọc: "Mẹ, chú Lý là giám đốc phân xưởng, lương không thấp, nhà bọn họ không mua nổi thịt à?"
Dương Phượng Ngọc bưng rau cải từ trong bếp đi ra: "Ai nói không mua, người ta có ăn thịt cũng không mở cửa sổ đâu.” Chính là sợ hàng xóm ngửi thấy.
Đây thực sự là lần đầu tiên Hứa Bát Tuyết nghe nói đến chuyện này.
Khi đồ ăn được dọn lên, ba của Hứa Bát Tuyết - Hứa Kiến Quốc vẫn chưa trở về.
Dương Phượng Ngọc cởi tạp dề xuống, đi ra bên ngoài: “Để mẹ đi qua nhà máy xem.”
Hứa Kiến Quốc là một kỹ thuật viên kỳ cựu trong một phân xưởng của nhà máy sản xuất xe đạp, bình thường ông cũng thích đi sâu vào nghiên cứu, cũng đã được đánh giá là nhân viên gương mẫu trong nhà máy trong hai năm liên tiếp. Sau khi nhận được giải thưởng nhân viên gương mẫu, Hứa Kiến Quốc đã dành nhiều thời gian hơn cho công việc trong phân xưởng.
Giờ này rồi còn chưa về, chắc là lại bận làm việc ở phân xưởng.
"Mẹ, con đi cùng mẹ." Hứa Bát Tuyết cầm bút giấy, nhanh chóng đi theo.
Cô vẫn chưa nhìn thấy phân xưởng của nhà máy.
Dương Phượng Ngọc bước tới cửa, quay sang Viên Thục Thư ở trong phòng, nói: "Lát nữa Cửu Đồng (em trai của Bát Tuyết) về thì xới cho nó một bát, bỏ nó ăn trước đi nhé." Gần đây, mặc dù kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc nhưng cậu ta vẫn lo lắng về kết quả của mình, vẫn nghĩ đến chuyện học lại.
Cậu ta đã học lại một năm rồi.
Viên Thục Thư đáp: "Vâng."
Dương Phượng Ngọc đi ra ngoài.
Hứa Bát Tuyết đi theo phía sau, trong đầu đã suy nghĩ xem nên hỏi những câu hỏi gì khi gặp người trong phân xưởng.
"Con tới đó làm gì?" Dương Phượng Ngọc hỏi.
Đi gọi một người thôi, sao còn cần hai người đi?
Hứa Bát Tuyết chuẩn bị sẵn lý do: “Ngày hôm qua còn chưa phỏng vấn xong.”
Dương Phượng Ngọc liếc nhìn Hứa Bát Tuyết: “Bản thảo đâu?”
Đây là phỏng vấn thật hay phỏng vấn giả thế?
Bà ta thấy không hiểu.
Hôm qua cả đám người tụ tập lại, trông không hề giống một cuộc phỏng vấn, có cái phỏng vấn nào không ngồi ngay ngắn, một hỏi một đáp chứ.
Trên TV là cảnh tượng như vậy đó.
Hứa Bát Tuyết lấy cuốn sổ ra đưa cho Dương Phượng Ngọc: "Bản thảo sơ bộ đã hoàn thiện, bước tiếp theo là tìm một tờ giấy lớn hơn, viết lại bản thảo."
Dương Phượng Ngọc cầm tờ giấy qua xem.
Đúng là ra hình ra dạng đấy chứ.
Hỏng rồi, chữ khác nhau.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dương Phượng Ngọc bưng rau cải từ trong bếp đi ra: "Ai nói không mua, người ta có ăn thịt cũng không mở cửa sổ đâu.” Chính là sợ hàng xóm ngửi thấy.
Đây thực sự là lần đầu tiên Hứa Bát Tuyết nghe nói đến chuyện này.
Khi đồ ăn được dọn lên, ba của Hứa Bát Tuyết - Hứa Kiến Quốc vẫn chưa trở về.
Dương Phượng Ngọc cởi tạp dề xuống, đi ra bên ngoài: “Để mẹ đi qua nhà máy xem.”
Hứa Kiến Quốc là một kỹ thuật viên kỳ cựu trong một phân xưởng của nhà máy sản xuất xe đạp, bình thường ông cũng thích đi sâu vào nghiên cứu, cũng đã được đánh giá là nhân viên gương mẫu trong nhà máy trong hai năm liên tiếp. Sau khi nhận được giải thưởng nhân viên gương mẫu, Hứa Kiến Quốc đã dành nhiều thời gian hơn cho công việc trong phân xưởng.
Giờ này rồi còn chưa về, chắc là lại bận làm việc ở phân xưởng.
"Mẹ, con đi cùng mẹ." Hứa Bát Tuyết cầm bút giấy, nhanh chóng đi theo.
Cô vẫn chưa nhìn thấy phân xưởng của nhà máy.
Dương Phượng Ngọc bước tới cửa, quay sang Viên Thục Thư ở trong phòng, nói: "Lát nữa Cửu Đồng (em trai của Bát Tuyết) về thì xới cho nó một bát, bỏ nó ăn trước đi nhé." Gần đây, mặc dù kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc nhưng cậu ta vẫn lo lắng về kết quả của mình, vẫn nghĩ đến chuyện học lại.
Cậu ta đã học lại một năm rồi.
Viên Thục Thư đáp: "Vâng."
Dương Phượng Ngọc đi ra ngoài.
Hứa Bát Tuyết đi theo phía sau, trong đầu đã suy nghĩ xem nên hỏi những câu hỏi gì khi gặp người trong phân xưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con tới đó làm gì?" Dương Phượng Ngọc hỏi.
Đi gọi một người thôi, sao còn cần hai người đi?
Hứa Bát Tuyết chuẩn bị sẵn lý do: “Ngày hôm qua còn chưa phỏng vấn xong.”
Dương Phượng Ngọc liếc nhìn Hứa Bát Tuyết: “Bản thảo đâu?”
Đây là phỏng vấn thật hay phỏng vấn giả thế?
Bà ta thấy không hiểu.
Hôm qua cả đám người tụ tập lại, trông không hề giống một cuộc phỏng vấn, có cái phỏng vấn nào không ngồi ngay ngắn, một hỏi một đáp chứ.
Trên TV là cảnh tượng như vậy đó.
Hứa Bát Tuyết lấy cuốn sổ ra đưa cho Dương Phượng Ngọc: "Bản thảo sơ bộ đã hoàn thiện, bước tiếp theo là tìm một tờ giấy lớn hơn, viết lại bản thảo."
Dương Phượng Ngọc cầm tờ giấy qua xem.
Đúng là ra hình ra dạng đấy chứ.
Hỏng rồi, chữ khác nhau.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro