[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Đùi Gà 3
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
Xem ra có hỏi thêm cũng không thể hỏi được gì nữa, thấy thời gian đã muộn, cô cũng không hỏi nữa mà đi ra xe buýt, chờ hơn mười phút, cuối cùng xe cũng đến.
Khi về đến nhà thì đã mười một giờ rưỡi.
Vừa đến dưới lầu đã ngửi thấy mùi thơm của canh gà, Hứa Bát Tuyết vội bước lên lầu, bước hai bước thành một bước. Chẳng mấy chốc đã đến trước cánh cửa đang đóng lại của nhà mình.
Hứa Bát Tuyết gõ cửa.
“Ai thế?” Giọng nói của chị dâu Viên Thục Thư vang lên.
"Em đây, Hứa Bát Tuyết."
Viên Thục Thư mở cửa hé ra một khe nhỏ, kéo Hứa Bát Tuyết vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Hứa Bát Tuyết hoàn toàn không hiểu, như này là đang làm gì vậy?
Viên Thục Thư thấp giọng nói: “Trên lầu dưới lầu có rất nhiều trẻ con, mỗi người một bát thì chút nước canh cũng không còn.” Lầu trên dưới lầu đều là những gia đình đông người, càng đừng nói đến còn có trẻ con.
Không phải nhà ai không đủ tiền mua cơm, không đủ tiền ăn canh mà những thứ như canh gà, thịt vẫn luôn là đồ hiếm, ăn bao nhiêu cũng vẫn muốn ăn tiếp.
Trẻ con háu ăn, không kiềm chế được miệng, gặp hàng xóm vô lại, thấy con cháu muốn ăn là sẽ dẫn sang, Viên Thục Thư đã không ít lần trải qua chuyện như này.
Đang nói chuyện.
Lại có tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói của bà cụ nhà họ Lý ở tầng dưới: “Em Dương có nhà không?” Bà cụ đến tìm Dương Phượng Ngọc.
Da Viên Thục Thư căng lên, đến rồi.
"Có ai ở nhà không?" Tiếng gõ cửa bên ngoài trở nên to hơn.
Hứa Bát Tuyết ra mở cửa: “Mẹ cháu đang ở trong bếp,” cô quay đầu liếc nhìn Viên Thục Thư: “Đúng không, chị dâu.”
Viên Thục Thư cứng ngắc gật đầu.
Bà Lý dẫn hai đứa cháu vào nhà: “Bà có chuyện muốn nói với mẹ cháu.”
Mùi canh gà quả nhiên đến từ nhà cô!
Hứa Bát Tuyết quay người nói về phía phòng bếp: "Mẹ, gói hết canh gà cho con nhé, con mang đến trường uống!" Cô nói câu này ngay trước mặt bà Lý.
Nói xong, cô con che lấy phần sau đầu: “Cháu bị thương ở đầu vẫn chưa khỏi, bác sĩ bảo cháu phải ăn thêm để thuốc bổ.”
Làm như không nghe thấy, bà Lý dẫn hai đứa cháu trai vào bếp nhà Hứa Bát Tuyết: "Em Dương đang nấu món gì vậy? Mùi thơm quá."
Viên Thục Thư bất lực lắc đầu, nhỏ giọng nói với Hứa Bát Tuyết: “Nhà bọn họ là thế đấy, có phải là bệnh nhân hay không cũng không quan trọng.” Chỉ cần ngửi thấy, nhìn thấy là đều muốn uống một ngụm.
Không lâu sau.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi về đến nhà thì đã mười một giờ rưỡi.
Vừa đến dưới lầu đã ngửi thấy mùi thơm của canh gà, Hứa Bát Tuyết vội bước lên lầu, bước hai bước thành một bước. Chẳng mấy chốc đã đến trước cánh cửa đang đóng lại của nhà mình.
Hứa Bát Tuyết gõ cửa.
“Ai thế?” Giọng nói của chị dâu Viên Thục Thư vang lên.
"Em đây, Hứa Bát Tuyết."
Viên Thục Thư mở cửa hé ra một khe nhỏ, kéo Hứa Bát Tuyết vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Hứa Bát Tuyết hoàn toàn không hiểu, như này là đang làm gì vậy?
Viên Thục Thư thấp giọng nói: “Trên lầu dưới lầu có rất nhiều trẻ con, mỗi người một bát thì chút nước canh cũng không còn.” Lầu trên dưới lầu đều là những gia đình đông người, càng đừng nói đến còn có trẻ con.
Không phải nhà ai không đủ tiền mua cơm, không đủ tiền ăn canh mà những thứ như canh gà, thịt vẫn luôn là đồ hiếm, ăn bao nhiêu cũng vẫn muốn ăn tiếp.
Trẻ con háu ăn, không kiềm chế được miệng, gặp hàng xóm vô lại, thấy con cháu muốn ăn là sẽ dẫn sang, Viên Thục Thư đã không ít lần trải qua chuyện như này.
Đang nói chuyện.
Lại có tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói của bà cụ nhà họ Lý ở tầng dưới: “Em Dương có nhà không?” Bà cụ đến tìm Dương Phượng Ngọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Da Viên Thục Thư căng lên, đến rồi.
"Có ai ở nhà không?" Tiếng gõ cửa bên ngoài trở nên to hơn.
Hứa Bát Tuyết ra mở cửa: “Mẹ cháu đang ở trong bếp,” cô quay đầu liếc nhìn Viên Thục Thư: “Đúng không, chị dâu.”
Viên Thục Thư cứng ngắc gật đầu.
Bà Lý dẫn hai đứa cháu vào nhà: “Bà có chuyện muốn nói với mẹ cháu.”
Mùi canh gà quả nhiên đến từ nhà cô!
Hứa Bát Tuyết quay người nói về phía phòng bếp: "Mẹ, gói hết canh gà cho con nhé, con mang đến trường uống!" Cô nói câu này ngay trước mặt bà Lý.
Nói xong, cô con che lấy phần sau đầu: “Cháu bị thương ở đầu vẫn chưa khỏi, bác sĩ bảo cháu phải ăn thêm để thuốc bổ.”
Làm như không nghe thấy, bà Lý dẫn hai đứa cháu trai vào bếp nhà Hứa Bát Tuyết: "Em Dương đang nấu món gì vậy? Mùi thơm quá."
Viên Thục Thư bất lực lắc đầu, nhỏ giọng nói với Hứa Bát Tuyết: “Nhà bọn họ là thế đấy, có phải là bệnh nhân hay không cũng không quan trọng.” Chỉ cần ngửi thấy, nhìn thấy là đều muốn uống một ngụm.
Không lâu sau.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro