[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Nghĩ Kế 2
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
Cô cảm thấy mình chắc chắn sẽ có thể tìm được một công việc bằng chính khả năng của mình. Cho dù sau này có cạnh tranh như thế mà cô ấy vẫn ký được một công việc tốt chứ đừng nói đến hiện tại.
Hứa Bát Tuyết thấy một số nhân viên chung quanh nghe thấy tiếng nên đi tới, bèn nói: "Giám đốc Hoàng, cháu muốn phỏng vấn chú một chút, được không ạ?"
"Phỏng vấn?" Giám đốc Hoàng nghi hoặc nhìn Hứa Bát Tuyết: “Bát Tuyết, mặc dù chú Hoàng đã nhìn cháu lớn lên từ tấm bé, nhưng năm nay nhà máy của bọn chú không tuyển người, cháu có nói với chú cũng vô ích."
Ông ấy nghĩ Hứa Bát Tuyết muốn làm việc trong nhà máy sản xuất xe đạp.
Nhà máy của họ không còn tuyển dụng nữa.
Bây giờ còn đang cần giảm số lượng nhân viên đây.
Hứa Bát Tuyết mỉm cười: "Chú Hoàng, đây thực sự chỉ là một cuộc phỏng vấn, cháu muốn phỏng vấn chú về tình hình hoạt động và doanh thu kém của nhà máy."
Nhìn vẻ mặt của giám đốc Hoàng có vẻ không quá nguyện ý, cô nói thêm: "Cháu có hai đề xuất, hay chú nghe thử xem."
“Cháu nói đi.” Giám đốc Hoàng nhìn thấy những nhân viên khác trong phân xưởng đã đi tới, lập tức đổi ý nói: “Bát Tuyết, Lão Hứa, chúng ta đến văn phòng của tôi nói chuyện đi.”
Chỗ đó là chỗ tốt nhất.
Hứa Bát Tuyết đi theo Giám đốc Hoàng đến khu làm việc, bước vào văn phòng.
Dương Phượng Ngọc kéo Hứa Kiến Quốc đi theo.
Trên đường đi, bà ta giận dữ véo cánh tay Hứa Kiến Quốc nhiều lần, giận Hứa Kiến Quốc vì đã nói những lung tung.
Trong văn phòng.
Hứa Bát Tuyết kéo một chiếc ghế từ bên ngoài đến cho chính mình, ngồi đối diện với Giám đốc Hoàng.
Cô nói thế này: "Chú Hoàng, thực ra hôm qua cháu đã phỏng vấn một số chú dì, đã biết đại khái tình hình chung của nhà máy chúng ta. Lợi nhuận hiện tại của nhà máy không tốt, đơn giản chính là do nguồn tiêu thụ xe đạp có vấn đề, bây giờ xe đạp bão hòa, cộng thêm chính sách tuyên truyền của đất nước, có tiền thì người dân đều chuộng xe 4 bánh đẹp đẽ hơn, xe đạp cũng không còn được hoan nghênh như trước nữa”.
Giám đốc Hoàng không thích nghe điều này, há to miệng nhưng lại không thể phản bác được lời nào.
Bởi vì đây đều là sự thật.
Hứa Bát Tuyết tiếp tục: “Hôm qua khi cháu quay về đã suy nghĩ, trong đầu cháu nảy ra một ý tưởng có thể giúp doanh số bán xe đạp của nhà máy chúng ta tăng lên một chút.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hứa Bát Tuyết thấy một số nhân viên chung quanh nghe thấy tiếng nên đi tới, bèn nói: "Giám đốc Hoàng, cháu muốn phỏng vấn chú một chút, được không ạ?"
"Phỏng vấn?" Giám đốc Hoàng nghi hoặc nhìn Hứa Bát Tuyết: “Bát Tuyết, mặc dù chú Hoàng đã nhìn cháu lớn lên từ tấm bé, nhưng năm nay nhà máy của bọn chú không tuyển người, cháu có nói với chú cũng vô ích."
Ông ấy nghĩ Hứa Bát Tuyết muốn làm việc trong nhà máy sản xuất xe đạp.
Nhà máy của họ không còn tuyển dụng nữa.
Bây giờ còn đang cần giảm số lượng nhân viên đây.
Hứa Bát Tuyết mỉm cười: "Chú Hoàng, đây thực sự chỉ là một cuộc phỏng vấn, cháu muốn phỏng vấn chú về tình hình hoạt động và doanh thu kém của nhà máy."
Nhìn vẻ mặt của giám đốc Hoàng có vẻ không quá nguyện ý, cô nói thêm: "Cháu có hai đề xuất, hay chú nghe thử xem."
“Cháu nói đi.” Giám đốc Hoàng nhìn thấy những nhân viên khác trong phân xưởng đã đi tới, lập tức đổi ý nói: “Bát Tuyết, Lão Hứa, chúng ta đến văn phòng của tôi nói chuyện đi.”
Chỗ đó là chỗ tốt nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Bát Tuyết đi theo Giám đốc Hoàng đến khu làm việc, bước vào văn phòng.
Dương Phượng Ngọc kéo Hứa Kiến Quốc đi theo.
Trên đường đi, bà ta giận dữ véo cánh tay Hứa Kiến Quốc nhiều lần, giận Hứa Kiến Quốc vì đã nói những lung tung.
Trong văn phòng.
Hứa Bát Tuyết kéo một chiếc ghế từ bên ngoài đến cho chính mình, ngồi đối diện với Giám đốc Hoàng.
Cô nói thế này: "Chú Hoàng, thực ra hôm qua cháu đã phỏng vấn một số chú dì, đã biết đại khái tình hình chung của nhà máy chúng ta. Lợi nhuận hiện tại của nhà máy không tốt, đơn giản chính là do nguồn tiêu thụ xe đạp có vấn đề, bây giờ xe đạp bão hòa, cộng thêm chính sách tuyên truyền của đất nước, có tiền thì người dân đều chuộng xe 4 bánh đẹp đẽ hơn, xe đạp cũng không còn được hoan nghênh như trước nữa”.
Giám đốc Hoàng không thích nghe điều này, há to miệng nhưng lại không thể phản bác được lời nào.
Bởi vì đây đều là sự thật.
Hứa Bát Tuyết tiếp tục: “Hôm qua khi cháu quay về đã suy nghĩ, trong đầu cháu nảy ra một ý tưởng có thể giúp doanh số bán xe đạp của nhà máy chúng ta tăng lên một chút.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro