[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù

Nghĩ Kế 3

Bạch Tĩnh Niên

2024-11-20 14:23:16

"Cháu có cách gì?" Giám đốc Hoàng ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn Hứa Bát Tuyết. "Có cách gì, cháu mau nói đi!"

Toàn bộ nhà máy, dù là lãnh đạo hay công nhân, đã tổ chức hơn chục cuộc họp về vấn đề tiêu thụ, thử mọi phương pháp nhưng doanh số tiêu thụ vẫn không tăng, không tăng không nói, thậm chí năm nay còn giảm dần.

Thật là khiến người ta phải sầu lo.

Ông ấy vội vàng nói với Hứa Bát Tuyết: “Ý tưởng của cháu nếu thật sự có thể khiến nhà máy cải tử hồi sinh, chúng ta nhất định sẽ tuyển dụng cháu!”

"Đừng đừng đừng," Hứa Bát Tuyết xua tay: “Chú Hoàng, cháu chỉ nghĩ ra ý tưởng thôi, cháu không muốn vào làm ở nhà máy của chúng ta. Cháu học phát thanh truyền hình, làm việc với các đài truyền hình và tạp chí, bây giờ vẫn chưa có kế hoạch đổi ngành."

Đến nhà máy, hoặc là bán hàng hoặc là làm ở nhà máy, điều này quá nhàm chán.

Đây không phải công việc yêu thích của Hứa Bát Tuyết.

"Chú Hoàng, trước tiên chúng ta phải nói trước. Nếu phương pháp cháu đề ra thực sự hữu dụng, không cần cho cháu công việc, chỉ cần cho cháu một ít phí tư vấn là được." Hứa Bát Tuyết nhấn mạnh lần nữa.

"Được, chắc chắn sẽ đưa phí tư vấn cho cháu!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giám đốc Hoàng vẫn có thể làm được việc này.

Hứa Bát Tuyết cho biết: “Những chiếc xe đạp này đã xuất hiện khắp nơi trên đường phố từ vài năm nay, cứ mười nhà thì có bảy nhà có xe đạp. Điều này cho thấy mức độ phổ biến của xe đạp là cực kỳ cao, nghĩ cách để doanh số bán hàng lại tăng đột biến là không có khả năng, cho nên chúng ta cần thay đổi suy nghĩ, bây giờ xe đạp của người lớn đã bão hòa, vậy chúng ta có thể làm xe đạp cho trẻ em.”.

“Xe đạp cho trẻ em?” Giám đốc Hoàng có chút bối rối.

Hứa Kiến Quốc ở bên cạnh cũng không hiểu: "Trẻ em còn nhỏ như vậy, làm sao có thể đi xe đạp được, sẽ bị ngã đấy."

Hứa Bát Tuyết nói: “Vậy thì gắn thêm hai bánh phụ vào bánh sau của xe đạp, như vậy sẽ không bị ngã. Chúng ta có thể định nghĩa chiếc xe đạp cho trẻ em đi này là xe đạp đồ chơi, cũng có thể làm thành đồ chơi rồi bán”.

Giám đốc Hoàng ngồi thẳng người dậy, đầu óc xoay chuyển.

Ông ấy chưa bao giờ thấy xe đạp trẻ em trên đường phố, đồ chơi cho trẻ em chẳng có thứ khác gì ngoài súng đồ chơi và búp bê.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù

Số ký tự: 0