[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù

Nghĩ Kế 5

Bạch Tĩnh Niên

2024-11-20 14:23:16

"Chú Hoàng nghe cháu tất!" Hứa Bát Tuyết nói thế nào, Giám đốc Hoàng sẽ làm thế đó.

Trước khi rời đi, giám đốc Hoàng vỗ nhẹ lên vai Hứa Kiến Quốc nói: "Lão Hứa à, những gì ông nói trong phân xưởng trước đó coi như không tính, tôi coi như chưa từng nghe thấy, nhưng mà ông phải thay đổi tính tình đi. Sau này đừng nói những điều như vậy trước mặt các lãnh đạo khác của nhà máy.”

Dương Phượng Ngọc chen đến: “Giám đốc Hoàng, hai phương pháp mà Bát Tuyết nhà tôi đề cập nghe có vẻ rất khả thi, nếu sau này hai dây chuyền sản xuất được bố trí ở nhà máy này, phải để lão Hứa nhà tôi đến làm đấy nhé."

Đây là ý tưởng của con gái bà ta!

Giám đốc Hoàng cười: "Cứ lo lắng, Lão Hứa là trụ cột của phân xưởng chúng tôi, không có ông ấy thì không ai có thể làm được!"

Dương Phượng Ngọc tươi cười rạng rỡ.

Giám đốc Hoàng cũng đích thân hộ tống Hứa Bát Tuyết ra ngoài.

Nếu không phải sau đó ông ấy còn phải đến gặp giám đốc nhà máy để giải thích kế hoạch mới của Hứa Bát Tuyết, ông ấy còn muốn đưa Hứa Bát Tuyết đến tận tầng dưới nhà cô.

Sau khi Giám đốc Hoàng rời đi.

Hứa Bát Tuyết nói với Hứa Kiến Quốc: "Ba, từ nay về sau đừng có hơi tí là nhắc tới chuyện nghỉ việc nữa. Chuyện này cần phải bàn bạc với mẹ đã chứ."

Bây giờ nghỉ việc, sau này về già sẽ không có gì đảm bảo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ba không thể trơ mắt nhìn Nham Tử và Tiểu Lôi bị đuổi khỏi nhà máy." Nham Tử mà Hứa Kiến Quốc đang nói đến là Dương Nham, còn Tiểu Lôi tên là Nguyễn Lôi, cả hai đều là học trò của ông.

Hứa Bát Tuyết nói: "Chỉ cần chiếc xe đồ chơi này có thể được sản xuất và bán ra thì doanh số của nhà máy này sẽ tự động tốt lên. Nếu có thể kiếm được tiền, chắc chắn sẽ không sa thải nhân viên." Cô nói với Hứa Kiến Quốc: “Ba, việc ba phải làm ngay bây giờ là xem liệu hiệu suất của chiếc xe đạp có được điều phối sau khi nó trở nên nhỏ hơn và có hai bánh hay không..."

Hứa Kiến Quốc lắng nghe.

Cả nhà đều đang thấy đói.

Hứa Kiến Quốc nhìn, thấy đã gần ba giờ, đã quá giờ nghỉ trưa, giờ là làm việc, ông không thể về nhà nên quay lại phân xưởng.

Dương Phượng Ngọc tức chết đi được.

Cái đồ đầu cây du* này.

*đầu cây du: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa ám chỉ cây du, là một loại gỗ có nhiều công dụng, được sử dụng để làm đồ nội thất, thiết bị,... Chất lượng của nó rất dai, khó gãy hay cắt đứt. Vì vậy, nó được dùng để mô tả những người bướng bỉnh.

-

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù

Số ký tự: 0