[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Phỏng Vấn 3
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
Cô nói: "Được rồi được rồi, được rồi, mấy cô chú đừng nói nữa, nghe cháu nói đã."
Trong phòng có rất nhiều tiếng nói chuyện, ai cũng mồm năm miệng mười.
Hứa Bát Tuyết đứng dậy: “Nếu mọi người không im lặng, cháu sẽ rời đi.”
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Hứa Bát Tuyết: “Mọi người lần lượt nói cho cháu biết, thím Trương, thím đứng phía trước, thím tới trước đi, những người khác không được nói chuyện, đi ra phía sau xếp hàng, cháu sẽ hỏi từng người một.”
Thím Trương đã nghỉ hưu vào năm ngoái. Bà ấy làm việc trong phân xưởng, bà ấy đều nhớ rõ phân xưởng của họ sản xuất bao nhiêu chiếc xe mỗi tháng.
Thật đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Hứa Bát Tuyết vội vàng ghi chép lại.
Đến câu cuối cùng:
"Thím Trương, thím thấy nhà máy sản xuất xe đạp còn có điều gì cần cải tiến không?"
"Có! Tất nhiên là có chứ! Trong dịp Tết Nguyên đán này, lượng gạo, ngũ cốc và dầu ít hơn một nửa so với năm trước. Chúng ta là một nhà máy lớn, có rất nhiều người đi xe đạp trên đường, không thể có chuyện lỗ tiền được. Tại sao những lợi ích này càng ngày càng ít đi?”
"Đúng đúng !"
Nhiều người lên tiếng phụ họa.
Còn nói: “Trước đây lương đều được trả vào đầu tháng, sau đó lại trễ đến cuối tháng, bây giờ đến tháng thứ hai mới được trả…”
Hứa Bát Tuyết ghi chép lại từng cái một.
Có vẻ như doanh thu của xe đạp thực sự không mấy lạc quan, đồng lương được phát xong nghe như miễn cưỡng khổ sở chống đỡ.
"Phượng Ngọc, cô là kế toán, cô có biết trong tài khoản của nhà máy chúng ta còn tiền không?"
Dương Phượng Ngọc chắc chắn không thể nói về chuyện sổ sách trong nhà máy.
Bà ta lắc đầu: “Không phải mọi người không biết sau khi chia nhà, dù bề ngoài tôi làm kế toán nhưng ở phòng tài chính, chuyện sổ sách đều không ở trong tay tôi.”
Bị cô lập.
Đúng vậy.
Các chị em hàng xóm và đồng nghiệp nhìn Dương Phượng Ngọc bằng ánh mắt thương hại.
Ở phòng tài chính có một người là em vợ của phó giám đốc nhà máy, cũng quản lý sổ sách.
"Gần năm giờ rồi, tôi phải về nhà nấu cơm."
"Gia đình tôi cũng vậy!"
Một lúc sau, những người tụ tập ở nhà Hứa Bát Tuyết đã gần như rời đi hết, từ tầng trên xuống tầng dưới, hay là tòa nhà bên cạnh.
Sau khi rời đi, trong phòng chỉ còn lại vỏ hạt dưa và vỏ đậu phộng.
Dương Phượng Ngọc thấy mặt đất bừa bộn, vừa lấy chổi ra quét sàn vừa phàn nàn: “Mọi người đều nói không được phát tiền lương, trong nhà không có tiền mua đồ, thế đậu phộng và hạt dưa này từ đâu mà ra?" Đúng là giả nghèo mà.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong phòng có rất nhiều tiếng nói chuyện, ai cũng mồm năm miệng mười.
Hứa Bát Tuyết đứng dậy: “Nếu mọi người không im lặng, cháu sẽ rời đi.”
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Hứa Bát Tuyết: “Mọi người lần lượt nói cho cháu biết, thím Trương, thím đứng phía trước, thím tới trước đi, những người khác không được nói chuyện, đi ra phía sau xếp hàng, cháu sẽ hỏi từng người một.”
Thím Trương đã nghỉ hưu vào năm ngoái. Bà ấy làm việc trong phân xưởng, bà ấy đều nhớ rõ phân xưởng của họ sản xuất bao nhiêu chiếc xe mỗi tháng.
Thật đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Hứa Bát Tuyết vội vàng ghi chép lại.
Đến câu cuối cùng:
"Thím Trương, thím thấy nhà máy sản xuất xe đạp còn có điều gì cần cải tiến không?"
"Có! Tất nhiên là có chứ! Trong dịp Tết Nguyên đán này, lượng gạo, ngũ cốc và dầu ít hơn một nửa so với năm trước. Chúng ta là một nhà máy lớn, có rất nhiều người đi xe đạp trên đường, không thể có chuyện lỗ tiền được. Tại sao những lợi ích này càng ngày càng ít đi?”
"Đúng đúng !"
Nhiều người lên tiếng phụ họa.
Còn nói: “Trước đây lương đều được trả vào đầu tháng, sau đó lại trễ đến cuối tháng, bây giờ đến tháng thứ hai mới được trả…”
Hứa Bát Tuyết ghi chép lại từng cái một.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có vẻ như doanh thu của xe đạp thực sự không mấy lạc quan, đồng lương được phát xong nghe như miễn cưỡng khổ sở chống đỡ.
"Phượng Ngọc, cô là kế toán, cô có biết trong tài khoản của nhà máy chúng ta còn tiền không?"
Dương Phượng Ngọc chắc chắn không thể nói về chuyện sổ sách trong nhà máy.
Bà ta lắc đầu: “Không phải mọi người không biết sau khi chia nhà, dù bề ngoài tôi làm kế toán nhưng ở phòng tài chính, chuyện sổ sách đều không ở trong tay tôi.”
Bị cô lập.
Đúng vậy.
Các chị em hàng xóm và đồng nghiệp nhìn Dương Phượng Ngọc bằng ánh mắt thương hại.
Ở phòng tài chính có một người là em vợ của phó giám đốc nhà máy, cũng quản lý sổ sách.
"Gần năm giờ rồi, tôi phải về nhà nấu cơm."
"Gia đình tôi cũng vậy!"
Một lúc sau, những người tụ tập ở nhà Hứa Bát Tuyết đã gần như rời đi hết, từ tầng trên xuống tầng dưới, hay là tòa nhà bên cạnh.
Sau khi rời đi, trong phòng chỉ còn lại vỏ hạt dưa và vỏ đậu phộng.
Dương Phượng Ngọc thấy mặt đất bừa bộn, vừa lấy chổi ra quét sàn vừa phàn nàn: “Mọi người đều nói không được phát tiền lương, trong nhà không có tiền mua đồ, thế đậu phộng và hạt dưa này từ đâu mà ra?" Đúng là giả nghèo mà.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro