[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Phỏng Vấn 4
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
Trong khi chờ phỏng vấn từng người một, có người còn về nhà lấy vài nắm hạt dưa và đậu phộng, bỏ vào túi vừa ăn vừa xem cuộc phỏng vấn của Hứa Bát Tuyết.
Hứa Bát Tuyết đậy nắp bút, gài nó vào cuốn sổ, chiều nay, tay cô đã viết đến nỗi đau nhức rồi.
Bụng còn đang kêu gào.
Hứa Bát Tuyết muốn vào bếp tìm đồ ăn nên đứng dậy. Không ngờ vừa đứng dậy, đầu lại choáng váng, ngã cắm mặt xuống đất.
Dương Phượng Ngọc nhìn thấy thế thì sợ hãi ném chổi chạy tới, miễn cưỡng đỡ người lại.
Bà ta đỡ Hứa Bát Tuyết ngồi lên ghế: “Sao vậy? Thấy có chỗ nào không thoải mái à?"
Hứa Bát Tuyết: "Con đói."
Cô sờ sờ bụng mình.
Dương Phượng Ngọc nhìn sắc mặt tái nhợt của Hứa Bát Tuyết, không nói một lời, đi vào bếp làm mì cho Hứa Bát Tuyết, lần này bà ta còn hào phóng đập một hai quả trứng chần lên trên.
Trong khi Hứa Bát Tuyết đang ăn mì, chị dâu Viên Thục Thư dẫn đứa con trai ba tuổi về, nhìn thấy Bát Tuyết, chị ấy mỉm cười nói: "Bát Tuyết về rồi à."
Nhìn thấy Hứa Bát Tuyết đang ăn mì, chị ấy và con mình chợt thấy đói. Chị ấy nắm tay con mình đi vòng quanh bếp, phát hiện trong nồi chỉ còn một ít nước mì, không còn một sợi mì nào.
Nụ cười của chị ấy chợt biến mất.
Viên Thục Thư từ trong bếp đi ra hỏi: “Mẹ, ở nhà hết mì rồi à?” Trong bếp còn có hai cái vỏ trứng.
Dù trứng không phải là hiếm nhưng mẹ chồng chị ấy đối xử khác biệt, chị ấy thấy rất bất bình.
Dương Phượng Ngọc căn bản không hề nghe thấy lời chị ấy nói, bà ta cảm thấy rằng mặc dù khuôn mặt của Hứa Bát Tuyết trở nên hồng hào hơn sau khi ăn mì, nhưng tinh thần vẫn không tốt. Bà ta nghĩ đến câu nói bị thương ở phần sau đầu của Hứa Bát Tuyết, điều này khiến trái tim bà ta vẫn còn treo lơ lửng.
"Mẹ." Viên Thục Thư cao giọng lên: “Con thấy trong bếp vẫn còn mì. Sao mẹ chỉ nấu cho mỗi Bát Tuyết? Phẩm Phẩm (con trai) cũng đói." Ý hữu sở chỉ*
*Ý hữu sở chỉ: có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Dương Phượng Ngọc: “Bát Tuyết đang không thoải mái.” Đây coi như là một lời giải thích.
Sau đó lại nói: “Tối nay ngủ ở nhà, không về trường nữa.”
Sắc mặt Viên Thục Thư đặc biệt khó coi: “Mẹ, Bát Tuyết ngủ ở đâu?”
Trong nhà chỉ có hai phòng, một phòng dành cho ba mẹ chồng, một phòng dành cho họ. Ba người họ và anh rể chen chúc trong một căn phòng có giường tầng.
Bây giờ cô em chồng trở về thì sống ở đâu?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hứa Bát Tuyết đậy nắp bút, gài nó vào cuốn sổ, chiều nay, tay cô đã viết đến nỗi đau nhức rồi.
Bụng còn đang kêu gào.
Hứa Bát Tuyết muốn vào bếp tìm đồ ăn nên đứng dậy. Không ngờ vừa đứng dậy, đầu lại choáng váng, ngã cắm mặt xuống đất.
Dương Phượng Ngọc nhìn thấy thế thì sợ hãi ném chổi chạy tới, miễn cưỡng đỡ người lại.
Bà ta đỡ Hứa Bát Tuyết ngồi lên ghế: “Sao vậy? Thấy có chỗ nào không thoải mái à?"
Hứa Bát Tuyết: "Con đói."
Cô sờ sờ bụng mình.
Dương Phượng Ngọc nhìn sắc mặt tái nhợt của Hứa Bát Tuyết, không nói một lời, đi vào bếp làm mì cho Hứa Bát Tuyết, lần này bà ta còn hào phóng đập một hai quả trứng chần lên trên.
Trong khi Hứa Bát Tuyết đang ăn mì, chị dâu Viên Thục Thư dẫn đứa con trai ba tuổi về, nhìn thấy Bát Tuyết, chị ấy mỉm cười nói: "Bát Tuyết về rồi à."
Nhìn thấy Hứa Bát Tuyết đang ăn mì, chị ấy và con mình chợt thấy đói. Chị ấy nắm tay con mình đi vòng quanh bếp, phát hiện trong nồi chỉ còn một ít nước mì, không còn một sợi mì nào.
Nụ cười của chị ấy chợt biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viên Thục Thư từ trong bếp đi ra hỏi: “Mẹ, ở nhà hết mì rồi à?” Trong bếp còn có hai cái vỏ trứng.
Dù trứng không phải là hiếm nhưng mẹ chồng chị ấy đối xử khác biệt, chị ấy thấy rất bất bình.
Dương Phượng Ngọc căn bản không hề nghe thấy lời chị ấy nói, bà ta cảm thấy rằng mặc dù khuôn mặt của Hứa Bát Tuyết trở nên hồng hào hơn sau khi ăn mì, nhưng tinh thần vẫn không tốt. Bà ta nghĩ đến câu nói bị thương ở phần sau đầu của Hứa Bát Tuyết, điều này khiến trái tim bà ta vẫn còn treo lơ lửng.
"Mẹ." Viên Thục Thư cao giọng lên: “Con thấy trong bếp vẫn còn mì. Sao mẹ chỉ nấu cho mỗi Bát Tuyết? Phẩm Phẩm (con trai) cũng đói." Ý hữu sở chỉ*
*Ý hữu sở chỉ: có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Dương Phượng Ngọc: “Bát Tuyết đang không thoải mái.” Đây coi như là một lời giải thích.
Sau đó lại nói: “Tối nay ngủ ở nhà, không về trường nữa.”
Sắc mặt Viên Thục Thư đặc biệt khó coi: “Mẹ, Bát Tuyết ngủ ở đâu?”
Trong nhà chỉ có hai phòng, một phòng dành cho ba mẹ chồng, một phòng dành cho họ. Ba người họ và anh rể chen chúc trong một căn phòng có giường tầng.
Bây giờ cô em chồng trở về thì sống ở đâu?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro