Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí

Chương 20

Khương Nhất Bạch

2024-11-20 10:50:43

Lâm Tuyên Hoà đang định tiếp tục bước đi thì bị Triệu Thục Giai bưng cà phê đi ra chặn lại.

Vào những năm của thập niên 90, cà phê vẫn còn là một thứ hiếm hoi nhưng Triệu Thục Giai đã uống nó từ hai mươi năm trước.

Ngay cả trong những lúc khó khăn nhất, mỗi ngày bà vẫn uống một tách cà phê, còn phải dùng tách cà phê tinh xảo.

Dường như đây chính là điều chứng tỏ lối sống của người này.

Bây giờ lấy nó ra để chiêu đãi một người đàn ông, chính tỏ bà rất coi trọng anh ta.

Triệu Thục Giai mỉm cười nói: "Tuyên Hoà, vị này là Trần Dương Huy, hiện đang làm việc ở một toà soạn báo. Năm ngoái còn được giải thưởng phóng viên, thằng bé là người rất có triển vọng.”

Lâm Tuyên Hoà nhìn Triệu Thục Giai không hiểu gì mà nhìn về phía Triệu Thục Giai.

Nghe có vẻ ưu tú đó nhưng có liên quan gì đến cô vậy?

Lâm Tuyên Hoà khách sáo đáp lại: "Xin chào, tôi là Lâm Tuyên Hoà.”

Trần Dương Huy đứng dậy, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi đã từng nhìn thấy cậu trong ngõ trước đây, nhưng có thể cậu không nhận ra tôi."

Lâm Tuyên Hoà thành thật nói: "Tôi thật sự không có ấn tượng gì về cậu."

Triệu Thục Giai cau mày, đi ngang qua Lâm Tuyên Hoà, lặng lẽ vỗ nhẹ cánh tay của cô. Sau đó kéo cô đến ghế sô pha ngồi cạnh người kia: “Tiểu Huy, cháu đừng hiểu nhầm, đứa nhỏ này nói chuyện rất ngay thẳng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Dương Huy cười tủm tỉm nhìn Lâm Tuyên Hoà, "Không thành vấn đề, tôi nhìn thực sự không dễ thấy."

Lâm Tuyên Hoà có chút mơ hồ đối với tình huống trước mắt, "Con còn phải đến thư viện..."

“Đi thư viện thì đi ngày nào chả được cơ chứ?” Triệu Thục Giai ngắt lời cô: "Tiểu Huy hiếm khi tới nhà, hai đứa con nói chuyện vui vẻ một chút đi. Mẹ già rồi, cũng không biết nói gì với hai đứa, vẫn là hai đứa nói chuyện với nhau đi.”

Lâm Tuyên Hoà mơ hồ hiểu được.

Đây là trực tiếp ấn định buổi hẹn hò ở nhà, Triệu Thục Giai muốn gả cô đi.

Thật ra Trần Dương Huy rất giống miêu tả của Triệu Thục Giai, là một chàng trai trẻ xuất sắc, có vẻ như Triệu Thục Giai vẫn hy vọng Lâm Tuyên Hoà có thể sống một cuộc sống tốt hơn.

Có lẽ là muốn Trần Dương Huy để lại ấn tượng tốt cho Lâm Tuyên Hoà, Triệu Thục Giai chỉ vào bộ chén sứ trên bàn nói: "Nhìn xem, Tiểu Huy cũng mang theo quà. Những thứ này thằng bé đều tự tay làm, con thấy thằng bé rất khéo léo phải không?”

Lâm Tuyên Hoà thờ ơ liếc nhìn bà một cái, nói: "Hôm nay con rất bận nên không nói chuyện nữa. Lâm Nhân chắc vẫn còn ở trên lầu, mẹ có thể mời cậu ta xuống."

Lâm Tuyên Hoà nói xong liền rời đi.

Tuy nhiên, lúc cô quay lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh xào xạc.

Sau đó, cô nghe thấy một giọng nam lạ lùng phàn nàn: "Sao lại nhìn thấy đèn nữa? Khó chịu quá, chói chết tôi rồi, đây là không cho tôi ngủ ngon à?"

Lâm Tuyên Hoà giật mình quay đầu nhìn lại.

Sắc mặt Trần Dương Huy vẫn như thường, chỉ có Triệu Thục Giai nhìn cô với vẻ đau khổ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rõ ràng là không ai trong số họ nghe thấy âm thanh đó.

Liệu có thể...

Nhịp tim của Lâm Tuyên Hoà tăng nhanh, cô lập tức nhìn dáo dác xung quanh.

Giọng nói đó lại vang lên: "Ai u, cô không thể kéo rèm lại được à? Khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá."

Lâm Tuyên Hoà mơ hồ nghe được tiếng vang.

Trước khi Trần Dương Huy đến, Lâm Tuyên Hoà chưa từng nghe thấy tiếng động lạ nào, cho nên nguồn gốc của âm thanh này chỉ có thể là…

Lâm Tuyên Hoà quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Trần Dương Huy.

Trần Dương Huy vẫn mỉm cười như thường lệ. Đối mặt với hành vi bất lịch sự của Lâm Tuyên Hoà, thậm chí anh ta còn nhẹ nhàng nói: "Cậu muốn đến thư viện à? Thư viện cách nơi này rất xa, để tôi đưa cậu đi. Đúng lúc hôm nay tôi lái xe tới đây.”

“Tiểu Huy thật tâm lý.” Triệu Thục Giai chỉ có thể nhận lấy bậc thang Trần Dương Huy đưa tới, thuận thế nói: “Xem ra hai đứa đều là những đứa trẻ thích đọc sách, sẽ tốt hơn nếu có một chủ đề chung."

Lâm Tuyên Hoà không trả lời ngay. Cô nhìn Trần Dương Huy, cố gắng tìm ra khuyết điểm nào ở anh ta.

Nhưng anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, thứ duy nhất có thể dùng làm vũ khí giết người là một chiếc thắt lưng.

Chỉ là chiếc thắt lưng trông khá mới, rất có thể là mới mua, thậm chí nó còn không có nhiều nếp nhăn. Nếu là vũ khí giết người thì nó sẽ không bao giờ ở trạng thái trơn tru như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí

Số ký tự: 0