Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí
Chương 21
Khương Nhất Bạch
2024-11-20 10:50:43
Ánh mắt Lâm Tuyên Hoà rơi vào món quà do Trần Húc Huy mang đến: "Cái này là do cậu tự làm à?"
Trần Húc Huy ngẩn ra, tiếp đó mở hộp ra rồi nói: “Chắc là cậu thích cốc sứ nhỉ? Xem ra tôi đã tặng đúng thứ cho cậu, nhưng bộ này không phải do tôi làm mà là do ông nội tôi để lại."
Món quà của Trần Húc Huy là một bộ ấm trà bằng sứ.
Nó được trang trí bằng những bông hoa màu xanh trang nhã, rất tinh tế và đẹp mắt.
Triệu Thục Giai nhìn thấy, không khỏi tán thưởng nói: “Không hổ là Chú Trần, đúng là tay nghề cực tốt, đồ gốm sứ do Chú Trần làm rất nổi tiếng. Đáng tiếc là do lớn tuổi nên chú ấy không làm nữa. Trước đây nhà dì muốn sưu tầm một bộ mà không tìm được nơi nào để mua nó.”
Trần Húc Huy vẫn tiếp tục mỉm cười.
Lâm Tuyên Hoà lấy đôi găng tay trắng mới mua hôm qua ra, đeo vào rồi lấy bộ ấm trà ra.
Sắc mặt Triệu Thục Giai thay đổi đáng kể, bà lén đá Lâm Tuyên Hoà, cười gượng nói: "Dùng bộ ấm trà, không cần đeo găng tay."
Trần Húc Huy cũng giật mình trong giây lát. Anh ta nhìn Lâm Tuyên Hoà một cách kỳ lạ rồi nói: "Tuyên Hoà thực sự ... rất trân trọng bộ ấm trà này."
Lâm Tuyên Hoà không nói gì.
Cô chỉ cẩn thận kiểm tra bộ ấm trà, thật không may, trên bộ ấm trà không có vết máu hay vết va chạm nào.
Bộ ấm trà này còn mới, chưa có dấu vết từng sử dụng.
Lâm Tuyên Hoà đặt bộ ấm trà xuống, trong lòng cảm thấy kỳ lạ khi rõ ràng vừa rồi cô nghe thấy âm thanh đó.
Lúc Lâm Tuyên Hoà cất bộ trà đi, cô lại nghe thấy một giọng nam: "Ngạt quá, ngạt quá... Đừng ngạt nữa, tôi không thở được!"
Có lẽ là bởi vì Lâm Tuyên Hoà quá gần Trần Húc Huy nên cô không biết được âm thanh phát ra từ đâu.
Ở nơi nào mà hung khí sẽ thấy thật ngột ngạt?
Lâm Tuyên Hoà gước mắt lên nhìn Trần Húc Huy.
Có lẽ hung khí giết người đang ở trên người anh ta.
Lâm Tuyên Hoà suy nghĩ một chút rồi nhận lời mời của anh ta: "Được rồi, chúng ta cùng nhau đến thư viện."
Trần Húc Huy đi một chiếc xe đạp hiệu Phượng hoàng màu đen, kiểu dáng cổ điển, phía trước có một thanh ngang lớn.
Ở Tân Thị, hầu như nhà nào cũng có một chiếc xe đạp như vậy.
Triệu Thục Giai tiễn bọn họ đi ra ngoài, thời điểm Trần Húc Huy đẩy xe đạp ra, bà lén lút túm lấy Lâm Tuyên Hoà rồi nhỏ giọng nói: “Nắm bắt cơ hội, nói chuyện nhiều về những chủ đề thằng bé thích, đây là năm mươi tệ, đừng để thằng bé luôn phải trả tiền.”
Lâm Tuyên Hòa liếc nhìn số tiền mà Triệu Thục Giai đưa.
Không hiểu sao, cô có thể cầm tiền tiêu vặt mà Lâm Thanh Ngọc đưa cho, nhưng tiền mà Triệu Thục Giai đưa, cô chẳng buồn nhìn.
Lâm Tuyên Hòa không nhận, chỉ nói, “Chúng con chỉ đi thư viện thôi, đừng nghĩ nhiều quá làm gì. Dù là hẹn hò, nam nữ cũng nên công bằng, nhường nhịn lẫn nhau, tại sao con phải luôn nói những chủ đề mà cậu ta thích?”
Nói xong, Lâm Tuyên Hòa đi về phía Trần Húc Huy.
Chỉ còn lại Triệu Thục Giai đứng ở cửa lớn.
Tuyên Hòa rốt cuộc bị sao vậy? Như thể vừa tỉnh dậy, đã biến thành người khác.
Nhưng có vẻ đáng tin hơn trước đây một chút.
Triệu Thục Giai lo lắng nhìn hai người.
Trần Húc Huy đẩy xe đạp tới, cười nói: “Tôi mới học đi xe đạp chưa lâu, vẫn chưa vững lắm, cậu nhớ giữ chặt yên xe, cẩn thận một chút.”
Lâm Tuyên Hòa không nhúc nhích hỏi lại: “Thế để tôi chở cậu được không?”
Trần Húc Huy sững sờ.
Triệu Thục Giai chỉ muốn đập đầu vào tường ngay lập tức.
Làm gì có chuyện con gái chở con trai chứ? Đúng là không thể nhìn nổi mà!
Nhưng Trần Húc Huy dường như không phản đối, ngược lại còn ngạc nhiên hỏi: “Cậu biết đi xe đạp hả?”
Lâm Tuyên Hòa cau mày, “Điều này có gì lạ đâu?”
Không có gì lạ, nhưng…
Triệu Húc Huy nhìn Triệu Thục Giai.
Triệu Thục Giai từng giới thiệu đơn giản về Lâm Tuyên Hòa với anh ta. Theo lời của Triệu Thục Giai, Lâm Tuyên Hòa dường như chẳng biết cái gì cả, còn dặn anh ta phải bao dung với cô nàng này hơn.
“Tôi lái xe cũng tạm ổn, cậu muốn chọn phương tiện nào cũng được.”
Nói xong Lâm Tuyên Hòa nhìn ngó xung quanh, phát hiện trong ngõ nhỏ này đến một chiếc xe cũng không có. Lúc cô mới nhớ ra, giai đoạn này ô tô còn chưa được phổ biến
Trong nhà họ Lâm, chỉ có Lâm Thanh Ngọc có một chiếc Santana, cũng chỉ có anh ấy mới biết làm thế nào để chiếc xe đó di chuyển.
Trần Húc Huy ngẩn ra, tiếp đó mở hộp ra rồi nói: “Chắc là cậu thích cốc sứ nhỉ? Xem ra tôi đã tặng đúng thứ cho cậu, nhưng bộ này không phải do tôi làm mà là do ông nội tôi để lại."
Món quà của Trần Húc Huy là một bộ ấm trà bằng sứ.
Nó được trang trí bằng những bông hoa màu xanh trang nhã, rất tinh tế và đẹp mắt.
Triệu Thục Giai nhìn thấy, không khỏi tán thưởng nói: “Không hổ là Chú Trần, đúng là tay nghề cực tốt, đồ gốm sứ do Chú Trần làm rất nổi tiếng. Đáng tiếc là do lớn tuổi nên chú ấy không làm nữa. Trước đây nhà dì muốn sưu tầm một bộ mà không tìm được nơi nào để mua nó.”
Trần Húc Huy vẫn tiếp tục mỉm cười.
Lâm Tuyên Hoà lấy đôi găng tay trắng mới mua hôm qua ra, đeo vào rồi lấy bộ ấm trà ra.
Sắc mặt Triệu Thục Giai thay đổi đáng kể, bà lén đá Lâm Tuyên Hoà, cười gượng nói: "Dùng bộ ấm trà, không cần đeo găng tay."
Trần Húc Huy cũng giật mình trong giây lát. Anh ta nhìn Lâm Tuyên Hoà một cách kỳ lạ rồi nói: "Tuyên Hoà thực sự ... rất trân trọng bộ ấm trà này."
Lâm Tuyên Hoà không nói gì.
Cô chỉ cẩn thận kiểm tra bộ ấm trà, thật không may, trên bộ ấm trà không có vết máu hay vết va chạm nào.
Bộ ấm trà này còn mới, chưa có dấu vết từng sử dụng.
Lâm Tuyên Hoà đặt bộ ấm trà xuống, trong lòng cảm thấy kỳ lạ khi rõ ràng vừa rồi cô nghe thấy âm thanh đó.
Lúc Lâm Tuyên Hoà cất bộ trà đi, cô lại nghe thấy một giọng nam: "Ngạt quá, ngạt quá... Đừng ngạt nữa, tôi không thở được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ là bởi vì Lâm Tuyên Hoà quá gần Trần Húc Huy nên cô không biết được âm thanh phát ra từ đâu.
Ở nơi nào mà hung khí sẽ thấy thật ngột ngạt?
Lâm Tuyên Hoà gước mắt lên nhìn Trần Húc Huy.
Có lẽ hung khí giết người đang ở trên người anh ta.
Lâm Tuyên Hoà suy nghĩ một chút rồi nhận lời mời của anh ta: "Được rồi, chúng ta cùng nhau đến thư viện."
Trần Húc Huy đi một chiếc xe đạp hiệu Phượng hoàng màu đen, kiểu dáng cổ điển, phía trước có một thanh ngang lớn.
Ở Tân Thị, hầu như nhà nào cũng có một chiếc xe đạp như vậy.
Triệu Thục Giai tiễn bọn họ đi ra ngoài, thời điểm Trần Húc Huy đẩy xe đạp ra, bà lén lút túm lấy Lâm Tuyên Hoà rồi nhỏ giọng nói: “Nắm bắt cơ hội, nói chuyện nhiều về những chủ đề thằng bé thích, đây là năm mươi tệ, đừng để thằng bé luôn phải trả tiền.”
Lâm Tuyên Hòa liếc nhìn số tiền mà Triệu Thục Giai đưa.
Không hiểu sao, cô có thể cầm tiền tiêu vặt mà Lâm Thanh Ngọc đưa cho, nhưng tiền mà Triệu Thục Giai đưa, cô chẳng buồn nhìn.
Lâm Tuyên Hòa không nhận, chỉ nói, “Chúng con chỉ đi thư viện thôi, đừng nghĩ nhiều quá làm gì. Dù là hẹn hò, nam nữ cũng nên công bằng, nhường nhịn lẫn nhau, tại sao con phải luôn nói những chủ đề mà cậu ta thích?”
Nói xong, Lâm Tuyên Hòa đi về phía Trần Húc Huy.
Chỉ còn lại Triệu Thục Giai đứng ở cửa lớn.
Tuyên Hòa rốt cuộc bị sao vậy? Như thể vừa tỉnh dậy, đã biến thành người khác.
Nhưng có vẻ đáng tin hơn trước đây một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Thục Giai lo lắng nhìn hai người.
Trần Húc Huy đẩy xe đạp tới, cười nói: “Tôi mới học đi xe đạp chưa lâu, vẫn chưa vững lắm, cậu nhớ giữ chặt yên xe, cẩn thận một chút.”
Lâm Tuyên Hòa không nhúc nhích hỏi lại: “Thế để tôi chở cậu được không?”
Trần Húc Huy sững sờ.
Triệu Thục Giai chỉ muốn đập đầu vào tường ngay lập tức.
Làm gì có chuyện con gái chở con trai chứ? Đúng là không thể nhìn nổi mà!
Nhưng Trần Húc Huy dường như không phản đối, ngược lại còn ngạc nhiên hỏi: “Cậu biết đi xe đạp hả?”
Lâm Tuyên Hòa cau mày, “Điều này có gì lạ đâu?”
Không có gì lạ, nhưng…
Triệu Húc Huy nhìn Triệu Thục Giai.
Triệu Thục Giai từng giới thiệu đơn giản về Lâm Tuyên Hòa với anh ta. Theo lời của Triệu Thục Giai, Lâm Tuyên Hòa dường như chẳng biết cái gì cả, còn dặn anh ta phải bao dung với cô nàng này hơn.
“Tôi lái xe cũng tạm ổn, cậu muốn chọn phương tiện nào cũng được.”
Nói xong Lâm Tuyên Hòa nhìn ngó xung quanh, phát hiện trong ngõ nhỏ này đến một chiếc xe cũng không có. Lúc cô mới nhớ ra, giai đoạn này ô tô còn chưa được phổ biến
Trong nhà họ Lâm, chỉ có Lâm Thanh Ngọc có một chiếc Santana, cũng chỉ có anh ấy mới biết làm thế nào để chiếc xe đó di chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro