Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí

Chương 38

Khương Nhất Bạch

2024-11-23 18:18:52

Lâm Tuyên Hòa nói xong, lại nhìn về phía đồng nghiệp tên Lương Nguyệt của Tôn Hồng Diễm: “Cô vừa mới nói, mấy ngày qua Tôn Hồng Diễm vẫn luôn ở nhà cô à?”

“Đúng vậy,” Mặt Lương Nguyệt mang chút buồn rầu: “Tôi sống một mình cho nên không sao cả.”

Lâm Tuyên Hòa lại hỏi: “Cô ta ở toà soạn có gì khác thường không?”

“Khác thường? Cái này…… Khi ở toà soạn thì rất tốt” Lương Nguyệt như đang nhớ lại: “Dù sao có nhiều người, không có gì đáng sợ, chỉ cần tôi ở cạnh cô ấy, cô ấy không còn sợ hãi nữa.”

“Phòng làm việc của Trần Húc Huy ở đâu?”

Lương Nguyệt chỉ đường.

Lâm Tuyên Hòa lập tức đi đến đó.

“A cô……” Bùi Viễn nhìn Yến Vân: “Để cô ấy đi trực tiếp đi đến đó không sao chứ? Chúng ta cũng cần phải kiểm tra phòng làm việc của Trần Húc Huy.”

Yến Vân như đang suy tư nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Tuyên Hòa, đi theo cô.

Anh kéo ghế của Trần Húc Huy ra, nhìn lướt qua, cười nhẹ.

Lâm Tuyên Hòa mang bao tay đã được chuẩn bị trước, xem qua mặt bàn rồi kéo ngăn kéo ra.

Cô nhìn đồ bên trong, rồi lặng lẽ đóng lại.

Tiếp theo, cô lại đi đến một căn phòng làm việc khác.

Bùi Viễn nhịn không được ngăn cô lại: “Đừng đi lung tung, chẳng may phá hủy manh mối quan trọng phải làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta phải nên dốc toàn lực đi điều tra Trần Húc Huy.”

Yến Vân cong môi, lười biếng đi theo phía sau Lâm Tuyên Hòa: “Bùi Viễn, cậu đang ma cũ bắt nạt ma mới à, ai có thể bảo đảm Trần Húc Huy chính là hung thủ? Nếu mà chúng ta phán đoán sai lầm, nguy hiểm đến tính mạng Tôn Hồng Diễm, không ai có thể chịu trách nhiệm.”

Nói xong, một tay anh nắm cổ áo Lâm Tuyên Hòa, kéo cô ra xa: “Sao cô biết đây là phòng làm việc của Tôn Hồng Diễm?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bùi Viễn ngẩn ra, đây là phòng của Tôn Hồng Diễm sao? Hình như Lương Nguyệt chưa từng nói qua.

Lâm Tuyên Hoà bị đuổi đi rầu rĩ không vui: “Nắp bút máy không đậy kỹ, chắc là đang vội đi về. Nếu không sáng mai bút máy chắc chắn sẽ khô.”

Bùi Viễn nhìn kỹ, quả nhiên trên bàn làm việc không chỉ có bút máy không đóng nắp, còn có hai quyển sổ đang mở và một chồng ảnh chụp.

Chủ nhân căn phòng trước khi rời đi vẫn đang trong trạng thái làm việc.

Yến Vân lại hỏi: “Có phát hiện cái gì khả nghi không?”

Yến Vân dám hỏi, Lâm Tuyên Hòa cũng dám trả lời, coi quay đầu nhìn về phía Lương Nguyệt, nói: “Bắt lấy cô ta.”

Bùi Viễn lập tức nhìn qua: “Là Trần Húc Huy đã trở về?!”

Văn phòng im ắng, chỉ có Lương Nguyệt xấu hổ đứng tại chỗ.

Ánh mắt Lâm Tuyên Hòa, thẳng tắp dừng trên người Lương Nguyệt.

Cô ta sợ hãi mà chỉ vào chính mình, hỏi: “Bắt tôi sao?”

“Cô không sao chứ?” Bùi Viễn cũng kinh ngạc: “Không đi điều tra Trần Húc Huy mà lại điều tra cô ấy?”

Lâm Tuyên Hòa nói: “Tôi không nói là điều tra cô ta, mà là bắt lấy cô ta, chú cảnh sát này hình như thính lực không tốt lắm.”

Lâm Tuyên Hòa có thể cảm nhận được Bùi Viễn không thích cô, cho nên trêu chọc một chút cũng không bận tâm.

Bùi Viễn giật mình nắm bắt trọng điểm: “Chú?!”

“Đúng vậy.” Lâm Tuyên Hòa thản nhiên nói: “Tôi đều gọi Đội trưởng Yến là chú, hai ngươi nhìn cũng không chênh lệch lắm, vậy gọi là chú hẳn là hợp lý phải không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt Bùi Viễn đỏ lên giống như gan heo: “Tôi còn nhỏ hơn Đội trưởng Yến năm tuổi.”

Lâm Tuyên Hòa cẩn thận nhìn Bùi Viễn một lát, đưa ra kết luận: “Nhìn rất già.”

Bùi Viễn: “……”

Anh ta cảm thấy nếu cãi cọ với Lâm Tuyên Hòa, mình cũng không có lợi gì, chỉ có thể nỗ lực quay về đề tài.

“Cô vừa mới nói, muốn bắt Lương Nguyệt? Bạn học Khê, tuy rằng cô là học viên của Học Viện nhưng thật sự chưa đủ chuyên nghiệp để tham gia phá án, cô vẫn nên trở về nghỉ ngơi, đừng làm phiền chúng tôi.” Nói xong, Bùi Viễn nhìn về phía Yến Vân: “Đội trưởng Yến, anh phân công nhiệm vụ đi, em muốn đi tìm Trần Húc Huy.”

“Không cần.” Yến Vân bắt chéo chân ngồi lên ghế làm việc của Tôn Hồng, không quá chú trọng hình tượng: “Cậu có nhiệm vụ khác.”

Bùi Viễn đứng nghiêm: “Tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Yến Vân nói: “Được, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể làm được.”

Bùi Viễn được Yến Vân khen ngợi, tâm tình kích động: “Muốn tôi làm gì?”

Yến Vân nói: “Cậu bắt Lương Nguyệt mang về, phải thẩm vấn thật kỹ. Mặt khác, để Điền Lâm dẫn người đi đến nhà Tôn Hồng Diễm và Lương Nguyệt lục soát một lần.”

Bùi Viễn: “Tôi bảo đảm hoàn thành…… Hả?”

Đội trưởng vừa mới nói cái gì? Muốn mang Lương Nguyệt về đồn?”

Bùi Viễn ngơ ngác há hốc mồm: “Đội trưởng Yến, vì sao lại bắt Lương Nguyệt về đồn?”

Yến Vân cười nhìn về phía Lâm Tuyên Hòa: “Đúng vậy, vì sao?”

“Cô ta nói dối.” Lâm Tuyên Hòa nói: “Cô ta nói bạn trai Tôn Hồng có tính khống chế rất cao, cô ta rất sợ hãi.”

“Thì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí

Số ký tự: 0