Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí
Chương 39
Khương Nhất Bạch
2024-11-22 08:34:06
“Vừa rồi tôi hỏi cô ta, biểu hiện của Tôn Hồng Diễm ở toà soạn, cô ta trả lời bởi vì nhiều người cho nên không sợ.” Lâm Tuyên Hòa tiếp tục nói: “Thế nên ở trong mắt cô ta, bạn trai Tôn Hồng Diễm chính là Trần Húc Huy.”
Bùi Viễn nghe không hiểu: “Bảo an dưới lầu đều biết chuyện này, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
Lâm Tuyên Hòa cười cười: “Nhưng ở trên bàn của Trần Húc Huy có vài cái bánh hạch đào giống như trên bàn Tôn Hồng Diễm. Tất cả đều là được mua ở Trần Ký, bánh hạch đào của Trần Ký là loại làm ăn liền, hạn sử dụng rất ngắn, bánh hạch đào này không phải Trần Húc Huy mua cho Tôn Hồng Diễm, mà chính là Tôn Hồng Diễm mua cho Trần Húc Huy. Mặt khác, trong ngăn kéo của Trần Húc Huy còn có hai món quà, nơ con bướm cũng chưa cởi bỏ. Trong ngăn bàn của Tôn Hồng Diễm cũng có bóp da và cà vạt cho nam, tuy rằng mới nhưng không đóng gói.”
“Nói cách khác, Tôn Hồng Diễm từng tặng cho Trần Húc Huy bóp da và cà vạt, nhưng anh ta không nhận cho nên không có đóng gói. Còn món quà được đóng gói, Trần Húc Huy còn chưa kịp trả lại cho cô ấy.”
Bùi Viễn loáng thoáng nghĩ tới cái gì: “Nói cách khác, giữa Trần Húc Huy và Tôn Hồng Diễm là do Tôn Hồng Diễm chủ động. Mấy ngày gần đây cũng là như thế?”
Anh ta nói xong, biểu tình phức tạp mà nhìn Lâm Tuyên Hòa.
Rõ ràng anh ta đến toà soạn trước nhưng anh ta lại không nghĩ tới chuyện kiểm tra chỗ làm việc của họ, chỉ nghe xong lời khai của Lương Nguyệt, liền muốn đến bắt người.
Đây tuyệt đối là sai lầm nhỏ.
Có lẽ là anh ta quá nóng lòng muốn chứng minh bản thân mình, cho nên mới phạm phải sai lầm mà người khác căn bản sẽ không phạm.
Bùi Viễn cúi đầu, có chút ngưỡng mộ sự bình tĩnh của Lâm Tuyên Hòa.
Dường như cô gái này sẽ không bị cảm xúc chi phối, luôn có thể thời thời khắc khắc quan tâm đến chứng cứ.
Lâm Tuyên Hòa lười để ý đến Bùi Viễn, tiếp tục giải thích: “Dù cho bọn họ có quan hệ đặc biệt gì cũng không phải giống như lời Lương Nguyệt. Tôn Hồng Diễm sợ Trần Húc Huy, sợ đến nỗi muốn trốn trong nhà cô ta. Chuyện này, hoặc là Tôn Hồng Diễm nói dối, hoặc là Lương Nguyệt nói dối, dù là như thế nào đều phải thẩm vấn Lương Nguyệt lại.”
Lâm Tuyên Hòa nói xong, ánh mắt nhìn về Lương Nguyệt, cười: “Lương Nguyệt, cô cần phải nghĩ kỹ, nếu bị chúng tôi tra được cái gì……”
Hai chân Lương Nguyệt mềm nhũn, ngã xuống mặt đất: “Tôi, tôi…… Tôi không nói dối, thật ra, thật ra bạn trai Tôn Hồng Diễm không phải Trần Húc Huy.”
Lâm Tuyên Hòa chạy một chuyến đến toà soạn, nhiệm vụ cũng không tiến triển chút nào.
Nhưng mà Lương Nguyệt quá nhát gan, không dám gạt ai, cô ta đã thú nhận mọi việc.
Lương Nguyệt và Tôn Hồng Diễm là bạn tốt, anh họ của Lương Nguyệt là Lương Tùng cũng kết bạn với Tôn Hồng Diễm.
Lương Tùng vẫn luôn thích Tôn Hồng Diễm, dường như hai người có gút mắt tình cảm.
Mấy ngày qua, Lương Tùng phải đi đến phương nam làm công, anh ta muốn dẫn Tôn Hồng Diễm đi theo.
Dựa theo lời Lương Tùng nói với Lương Nguyệt, Tôn Hồng Diễm có tình cảm với anh ta nhưng không muốn rời quê nhà. Anh ta và Lương Nguyệt tính toán với nhau dùng vũ lực ép Tôn Hồng Diễm đi, vì tránh né tầm mắt cảnh sát, Lương Nguyệt cố ý đem hiềm nghi ném lên người Trần Húc Huy.
Đương nhiên, sở dĩ Lương Nguyệt sở dĩ đồng ý với Lương Tùng là bởi vì Lương Tùng cho cô ta hai trăm tệ.
Ở trong lòng Lương Nguyệt, tự do của chị em tốt chỉ đáng giá 200 tệ mà thôi.
So sánh vậy, Lâm Tuyên Hòa một trăm tệ vẫn là người tốt.
Bùi Viễn mang theo người, tìm được Tôn Hồng Diễm ở nhà Lương Tùng, may mắn người không sao, chỉ là bị hoảng sợ, nghỉ ngơi mấy ngày thì khỏi.
Yến Vân dành thời gian đưa Lâm Tuyên Hòa về nhà.
Hai người cùng nhau đạp xe đạp về nhà họ Lâm.
Chuyện hôm nay, Yến Vân cũng có chút thắc mắc.
Anh có ấn tượng không tốt với Trần Húc Huy, Lâm Tuyên Hòa lại vẫn luôn hoài nghi Trần Húc Huy. Bởi vậy nghe nói người xung quanh Trần Húc Huy mất tích, theo bản năng cho rằng mình phải đi tìm thi thể.
Nhưng mà……
Yến Vân thoải mái đạp xe đạp, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tuyên Hòa.
Đường xá ở thập niên 90, đèn đường không tính nhiều.
Cách vài mét mới có thể nhìn thấy một cái đèn đường. Một nửa con đường đều chìm trong bóng tối, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Lâm Tuyên Hòa luân phiên sáng tối.
Đạp đến đây, thế nhưng cô cũng không thấy mệt mỏi.
Yến Vân hỏi: “Cô nói trong nhà Trần Húc Huy có tầng hầm ngầm?”
“Ừ, ở phía dưới phòng ông nội anh ta, rất bí ẩn, tôi đã đến nhà anh ta xem nhưng không tìm thấy được lối vào, hẳn là cố ý che giấu.” Lâm Tuyên Hòa thở dài nói: “Bây giờ căn bản không có chứng cứ có thể chứng minh Trần Húc Huy có vấn đề.”
Yến Vân như đang suy nghĩ, không trả lời.
Hai người lại đạp thêm chốc lát, Yến Vân phát hiện cảnh vật xung quanh càng lúc càng quen thuộc.
Nơi này chẳng những cách Cục Cảnh sát không xa, hơn nữa……
Bùi Viễn nghe không hiểu: “Bảo an dưới lầu đều biết chuyện này, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
Lâm Tuyên Hòa cười cười: “Nhưng ở trên bàn của Trần Húc Huy có vài cái bánh hạch đào giống như trên bàn Tôn Hồng Diễm. Tất cả đều là được mua ở Trần Ký, bánh hạch đào của Trần Ký là loại làm ăn liền, hạn sử dụng rất ngắn, bánh hạch đào này không phải Trần Húc Huy mua cho Tôn Hồng Diễm, mà chính là Tôn Hồng Diễm mua cho Trần Húc Huy. Mặt khác, trong ngăn kéo của Trần Húc Huy còn có hai món quà, nơ con bướm cũng chưa cởi bỏ. Trong ngăn bàn của Tôn Hồng Diễm cũng có bóp da và cà vạt cho nam, tuy rằng mới nhưng không đóng gói.”
“Nói cách khác, Tôn Hồng Diễm từng tặng cho Trần Húc Huy bóp da và cà vạt, nhưng anh ta không nhận cho nên không có đóng gói. Còn món quà được đóng gói, Trần Húc Huy còn chưa kịp trả lại cho cô ấy.”
Bùi Viễn loáng thoáng nghĩ tới cái gì: “Nói cách khác, giữa Trần Húc Huy và Tôn Hồng Diễm là do Tôn Hồng Diễm chủ động. Mấy ngày gần đây cũng là như thế?”
Anh ta nói xong, biểu tình phức tạp mà nhìn Lâm Tuyên Hòa.
Rõ ràng anh ta đến toà soạn trước nhưng anh ta lại không nghĩ tới chuyện kiểm tra chỗ làm việc của họ, chỉ nghe xong lời khai của Lương Nguyệt, liền muốn đến bắt người.
Đây tuyệt đối là sai lầm nhỏ.
Có lẽ là anh ta quá nóng lòng muốn chứng minh bản thân mình, cho nên mới phạm phải sai lầm mà người khác căn bản sẽ không phạm.
Bùi Viễn cúi đầu, có chút ngưỡng mộ sự bình tĩnh của Lâm Tuyên Hòa.
Dường như cô gái này sẽ không bị cảm xúc chi phối, luôn có thể thời thời khắc khắc quan tâm đến chứng cứ.
Lâm Tuyên Hòa lười để ý đến Bùi Viễn, tiếp tục giải thích: “Dù cho bọn họ có quan hệ đặc biệt gì cũng không phải giống như lời Lương Nguyệt. Tôn Hồng Diễm sợ Trần Húc Huy, sợ đến nỗi muốn trốn trong nhà cô ta. Chuyện này, hoặc là Tôn Hồng Diễm nói dối, hoặc là Lương Nguyệt nói dối, dù là như thế nào đều phải thẩm vấn Lương Nguyệt lại.”
Lâm Tuyên Hòa nói xong, ánh mắt nhìn về Lương Nguyệt, cười: “Lương Nguyệt, cô cần phải nghĩ kỹ, nếu bị chúng tôi tra được cái gì……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai chân Lương Nguyệt mềm nhũn, ngã xuống mặt đất: “Tôi, tôi…… Tôi không nói dối, thật ra, thật ra bạn trai Tôn Hồng Diễm không phải Trần Húc Huy.”
Lâm Tuyên Hòa chạy một chuyến đến toà soạn, nhiệm vụ cũng không tiến triển chút nào.
Nhưng mà Lương Nguyệt quá nhát gan, không dám gạt ai, cô ta đã thú nhận mọi việc.
Lương Nguyệt và Tôn Hồng Diễm là bạn tốt, anh họ của Lương Nguyệt là Lương Tùng cũng kết bạn với Tôn Hồng Diễm.
Lương Tùng vẫn luôn thích Tôn Hồng Diễm, dường như hai người có gút mắt tình cảm.
Mấy ngày qua, Lương Tùng phải đi đến phương nam làm công, anh ta muốn dẫn Tôn Hồng Diễm đi theo.
Dựa theo lời Lương Tùng nói với Lương Nguyệt, Tôn Hồng Diễm có tình cảm với anh ta nhưng không muốn rời quê nhà. Anh ta và Lương Nguyệt tính toán với nhau dùng vũ lực ép Tôn Hồng Diễm đi, vì tránh né tầm mắt cảnh sát, Lương Nguyệt cố ý đem hiềm nghi ném lên người Trần Húc Huy.
Đương nhiên, sở dĩ Lương Nguyệt sở dĩ đồng ý với Lương Tùng là bởi vì Lương Tùng cho cô ta hai trăm tệ.
Ở trong lòng Lương Nguyệt, tự do của chị em tốt chỉ đáng giá 200 tệ mà thôi.
So sánh vậy, Lâm Tuyên Hòa một trăm tệ vẫn là người tốt.
Bùi Viễn mang theo người, tìm được Tôn Hồng Diễm ở nhà Lương Tùng, may mắn người không sao, chỉ là bị hoảng sợ, nghỉ ngơi mấy ngày thì khỏi.
Yến Vân dành thời gian đưa Lâm Tuyên Hòa về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người cùng nhau đạp xe đạp về nhà họ Lâm.
Chuyện hôm nay, Yến Vân cũng có chút thắc mắc.
Anh có ấn tượng không tốt với Trần Húc Huy, Lâm Tuyên Hòa lại vẫn luôn hoài nghi Trần Húc Huy. Bởi vậy nghe nói người xung quanh Trần Húc Huy mất tích, theo bản năng cho rằng mình phải đi tìm thi thể.
Nhưng mà……
Yến Vân thoải mái đạp xe đạp, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tuyên Hòa.
Đường xá ở thập niên 90, đèn đường không tính nhiều.
Cách vài mét mới có thể nhìn thấy một cái đèn đường. Một nửa con đường đều chìm trong bóng tối, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Lâm Tuyên Hòa luân phiên sáng tối.
Đạp đến đây, thế nhưng cô cũng không thấy mệt mỏi.
Yến Vân hỏi: “Cô nói trong nhà Trần Húc Huy có tầng hầm ngầm?”
“Ừ, ở phía dưới phòng ông nội anh ta, rất bí ẩn, tôi đã đến nhà anh ta xem nhưng không tìm thấy được lối vào, hẳn là cố ý che giấu.” Lâm Tuyên Hòa thở dài nói: “Bây giờ căn bản không có chứng cứ có thể chứng minh Trần Húc Huy có vấn đề.”
Yến Vân như đang suy nghĩ, không trả lời.
Hai người lại đạp thêm chốc lát, Yến Vân phát hiện cảnh vật xung quanh càng lúc càng quen thuộc.
Nơi này chẳng những cách Cục Cảnh sát không xa, hơn nữa……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro