Khẳng Định Em K...
Phì Mẹ Hướng Thiện
2024-08-07 12:03:23
Tạ Uyển Doanh viết một dòng chữ in nghiêng nhỏ, rất đẹp: Chúc cậu thi đỗ vào chuyên ngành khoa học máy tính của trường Đại học Công nghệ Tây Trung Quốc.
Khoa học Máy tính và Công nghệ ở Đại học Công nghệ Tây Trung Quốc là chuyên ngành có điểm xét tuyển cao nhất toàn thành phố, nơi mà Triệu Văn Tông mơ ước được học. Nhưng …. thành tích của cậu còn rất xa mới chạm tới .
“Doanh Doanh, cậu….” Triệu Văn Tông vừa suy nghĩ mở miệng muốn hỏi ý kiến của cô.
Ở cửa, đột nhiên có người hét lớn: "Tạ Uyển Doanh, cô giáo Lưu gọi cậu đến văn phòng."
Tất cả học sinh trong lớp đều quay đầu lại nhìn. Ở cửa phòng học, lớp trưởng hai tay chống nạnh trông có vẻ rất tức giận, khiến mọi người bối rối quay lại nhìn Tạ Uyển Doanh.
Đúng như dự đoán, Tạ Uyển Doanh đứng dậy và bước ra khỏi lớp, bước đi nhanh nhẹn và vững vàng.
“Chuyện gì xảy ra vậy, lớp trưởng?” Hồ Hạo bước tới trước mặt lớp trưởng hỏi thăm tình hình.
"Không biết cậu ấy đang sốt hay là lên cơn, khiến cả lớp và cô giáo Lưu mất thể diện." Lớp trưởng giận dữ nói: "Các cậu có biết Tạ Uyển Doanh điền gì không? Chính là chuyên Khoa ngoại tại Đại học Y đứng đầu Quốc gia."
Chỉ cần là thí sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, làm gì có ai không biết rằng lớp trưởng đang nói tới Hiệp hội Khoa học Y tế Quốc gia, là tổ chức đứng đầu cả nước.
Mọi người trong lớp thoạt đầu sững sờ, sau đó một đám lại phá lên cười.
Nhìn thấy tình huống này, Triệu Văn Tông vội vàng gập lại lời nhắn của Tạ Uyển Doanh cho mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bước tới cửa phòng làm việc của giáo viên, Tạ Uyển Doanh gõ cửa: "Em đến tìm cô giáo Lưu."
"Uyển Doanh đến rồi sao? Vừa đúng lúc, mau tới đây!" Lưu Tuệ dồn dập hướng về phía cô gọi.
Thực ra, Lưu Tuệ là một giáo viên chủ nhiệm có tinh thần trách nhiệm và lòng tự trọng cao.
Bước vào văn phòng giáo viên, Tạ Uyển Doanh đến bàn của giáo viên chủ nhiệm lớp mình.
Lưu Tuệ rút ra tập giấy đăng ký nguyện vọng kỳ thi Đại học, hỏi: "Em muốn điền vậy sao?"
"Vâng thưa cô."
"Em đã cùng gia đình bàn bạc chưa?"
"Vâng ạ."
“Em đã truyền lời của cô đến gia đình chưa?” Lưu Tuệ nghĩ tới, chẳng lẽ người trong nhà họ Tạ đều không hiểu vấn đề này.
"Mẹ em tôn trọng ý kiến của em."
"Mẹ em ủng hộ em không?"
Tạ Uyển Doanh biết rõ mẹ cô đã bỏ ra 100 nhân dân tệ mua cam Sunkist vì muốn cô trở thành bác sĩ trong tương lai, và bà cũng mơ ước con gái mình sẽ trở thành một bác sĩ giỏi. Nghĩ đến đây, cô nặng nề gật đầu: "Vâng ạ."
Lưu Tuệ sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Chờ đã, cô sẽ gọi mẹ em."
"Cô Lưu đừng lo lắng, em nhất định sẽ thi đỗ."
Lưu Tuệ quay đầu trừng mắt nhìn cô: "Tạ Uyển Doanh, vừa nãy cô yêu cầu em đọc kỹ danh mục tuyển sinh đại học, em đã đọc chưa?! Em muốn đi thi và thi không đỗ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, em có hiểu không! Lấy thành tích của em làm sao có thể thi đỗ được."
Vì giọng của Lưu Tuệ quá lớn nên mọi người trong văn phòng đều nghe thấy, bao gồm cả giáo viên và học sinh các lớp khác.
Không phải, mà là cả trường đều biết Tạ Uyển Doanh điền gì.
Không chỉ Lưu Tuệ, mà các giáo viên khác đều phải cau mày.
"Không biết trời cao đất rộng, lời của cô giáo cũng không nghe, đến lúc đó, điểm của em không vào được trường em chọn, không trường nào muốn em nữa. Em định làm thế nào?"
“Cô à, xin hãy tin em, em nguyện ý chịu trách nhiệm đối với nguyện vọng mà em đã điền.” Cho tới bây giờ, Tạ Uyển Doanh chỉ có thể nói rằng, dù có nói cô đã trọng sinh, cũng sẽ không ai tin tưởng cô.
"Vấn đề là em không thể thi đậu!"
Khoa học Máy tính và Công nghệ ở Đại học Công nghệ Tây Trung Quốc là chuyên ngành có điểm xét tuyển cao nhất toàn thành phố, nơi mà Triệu Văn Tông mơ ước được học. Nhưng …. thành tích của cậu còn rất xa mới chạm tới .
“Doanh Doanh, cậu….” Triệu Văn Tông vừa suy nghĩ mở miệng muốn hỏi ý kiến của cô.
Ở cửa, đột nhiên có người hét lớn: "Tạ Uyển Doanh, cô giáo Lưu gọi cậu đến văn phòng."
Tất cả học sinh trong lớp đều quay đầu lại nhìn. Ở cửa phòng học, lớp trưởng hai tay chống nạnh trông có vẻ rất tức giận, khiến mọi người bối rối quay lại nhìn Tạ Uyển Doanh.
Đúng như dự đoán, Tạ Uyển Doanh đứng dậy và bước ra khỏi lớp, bước đi nhanh nhẹn và vững vàng.
“Chuyện gì xảy ra vậy, lớp trưởng?” Hồ Hạo bước tới trước mặt lớp trưởng hỏi thăm tình hình.
"Không biết cậu ấy đang sốt hay là lên cơn, khiến cả lớp và cô giáo Lưu mất thể diện." Lớp trưởng giận dữ nói: "Các cậu có biết Tạ Uyển Doanh điền gì không? Chính là chuyên Khoa ngoại tại Đại học Y đứng đầu Quốc gia."
Chỉ cần là thí sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, làm gì có ai không biết rằng lớp trưởng đang nói tới Hiệp hội Khoa học Y tế Quốc gia, là tổ chức đứng đầu cả nước.
Mọi người trong lớp thoạt đầu sững sờ, sau đó một đám lại phá lên cười.
Nhìn thấy tình huống này, Triệu Văn Tông vội vàng gập lại lời nhắn của Tạ Uyển Doanh cho mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước tới cửa phòng làm việc của giáo viên, Tạ Uyển Doanh gõ cửa: "Em đến tìm cô giáo Lưu."
"Uyển Doanh đến rồi sao? Vừa đúng lúc, mau tới đây!" Lưu Tuệ dồn dập hướng về phía cô gọi.
Thực ra, Lưu Tuệ là một giáo viên chủ nhiệm có tinh thần trách nhiệm và lòng tự trọng cao.
Bước vào văn phòng giáo viên, Tạ Uyển Doanh đến bàn của giáo viên chủ nhiệm lớp mình.
Lưu Tuệ rút ra tập giấy đăng ký nguyện vọng kỳ thi Đại học, hỏi: "Em muốn điền vậy sao?"
"Vâng thưa cô."
"Em đã cùng gia đình bàn bạc chưa?"
"Vâng ạ."
“Em đã truyền lời của cô đến gia đình chưa?” Lưu Tuệ nghĩ tới, chẳng lẽ người trong nhà họ Tạ đều không hiểu vấn đề này.
"Mẹ em tôn trọng ý kiến của em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ em ủng hộ em không?"
Tạ Uyển Doanh biết rõ mẹ cô đã bỏ ra 100 nhân dân tệ mua cam Sunkist vì muốn cô trở thành bác sĩ trong tương lai, và bà cũng mơ ước con gái mình sẽ trở thành một bác sĩ giỏi. Nghĩ đến đây, cô nặng nề gật đầu: "Vâng ạ."
Lưu Tuệ sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Chờ đã, cô sẽ gọi mẹ em."
"Cô Lưu đừng lo lắng, em nhất định sẽ thi đỗ."
Lưu Tuệ quay đầu trừng mắt nhìn cô: "Tạ Uyển Doanh, vừa nãy cô yêu cầu em đọc kỹ danh mục tuyển sinh đại học, em đã đọc chưa?! Em muốn đi thi và thi không đỗ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, em có hiểu không! Lấy thành tích của em làm sao có thể thi đỗ được."
Vì giọng của Lưu Tuệ quá lớn nên mọi người trong văn phòng đều nghe thấy, bao gồm cả giáo viên và học sinh các lớp khác.
Không phải, mà là cả trường đều biết Tạ Uyển Doanh điền gì.
Không chỉ Lưu Tuệ, mà các giáo viên khác đều phải cau mày.
"Không biết trời cao đất rộng, lời của cô giáo cũng không nghe, đến lúc đó, điểm của em không vào được trường em chọn, không trường nào muốn em nữa. Em định làm thế nào?"
“Cô à, xin hãy tin em, em nguyện ý chịu trách nhiệm đối với nguyện vọng mà em đã điền.” Cho tới bây giờ, Tạ Uyển Doanh chỉ có thể nói rằng, dù có nói cô đã trọng sinh, cũng sẽ không ai tin tưởng cô.
"Vấn đề là em không thể thi đậu!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro