Quyết Tâm Vững...
Phì Mẹ Hướng Thiện
2024-08-07 12:03:23
Tất cả các giáo viên đều trăm miệng một lời, lúc này, mọi người dường như đều quên rằng kỳ thi tuyển sinh Đại học vẫn có thể xuất hiện kỳ tích. Thực ra, họ không quên, mà tất cả đều cho rằng Tạ Uyển Doanh không thể tạo nên kỳ tích.
"Cô giáo Lưu."
Tạ Uyển Doanh không cần quay đầu lại, cũng biết rằng bạn cùng bàn của cô là Trương Vĩ cũng được Lưu Tuệ gọi tới.
Đối mặt với Trương Vĩ, Lưu Tuệ trong mắt mang ý cười, ngữ khí ôn nhu nói: "Trương Vĩ, cô đã liên lạc với mẹ của em, và cô nghĩ em có thể đăng ký một trường học tốt hơn. Với điểm số của em, có thể tạo nên bước đột phá tại kỳ thi tuyển sinh Đại học."
Trương Vĩ gật đầu.
Lưu Tuệ đột nhiên vươn tay vỗ vai Trương Vĩ, trìu mến nói: "Sau này em sang Anh rồi, đừng quên trường cũ cùng với thầy cô, biết không?"
“Em nhớ rõ, cô giáo Lưu, cô yên tâm đi, em sẽ không quên cô và các giáo viên khác, cũng sẽ không quên lớp trưởng và các bạn cùng lớp đâu.” Trương Vĩ nói.
Nghe xong, Lưu Tuệ rất xúc động, ôm Trương Vĩ như ôm con gái ruột của mình.
Ở thời đại đó, giáo viên có thể có một học sinh đi du học nhất định là rất nở mày nở mặt, bất kể học sinh đó là xuất sắc thật sự hay dùng tiền để đi.
Nhìn thấy loại tình huống này, Tạ Uyển Doanh quay đầu rời đi một mình.
Ở kiếp trước, cô điền nguyện vọng một cách rất quy củ nên chưa từng xảy ra tình huống như vậy. Lần trọng sinh này buộc cô phải giúp giáo viên chủ nhiệm và các giáo viên khác trong trường mở rộng tầm mắt.
Trở lại lớp học, ngồi vào chỗ của mình, chung quanh một đám bạn học đang híp mắt, lén lút nhìn cô bàn luận xôn xao. Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một chút, vì sợ rằng Triệu Văn Tông cũng sẽ bị Lưu Huệ để ý giống như cô, nên cô ngoảnh lại xem Triệu Văn Tông đã thấy những lời cô viết chưa. Nhớ lại kiếp trước, thành tích của Triệu Văn Tông thực sự bùng nổ trong kỳ thi Đại học, cậu ấy bỗng nhiên nhảy vọt mấy chục hạng lên top ba toàn trường, nên đương nhiên là vào được Đại học Công nghệ Tây Trung Quốc.
Triệu Văn Tông vùi đầu vào sách, như thể đang trốn tránh cô. Ai bảo bây giờ cô đang bị cả trường chê cười.
Tạ Uyển Doanh trong lòng dâng lên vài phần tức giận, cô nói với Triệu Văn Tông: “Hãy tin vào năng lực của bản thân!” Nói xong, cô quay đầu nhìn xuống sách giáo khoa.
Một lúc sau, Lưu Tuệ quay trở lại lớp học để phát đơn đăng ký nguyện vọng chính thức cho học sinh điền theo mẫu đơn thử vừa được viết. Trong khi phát đơn, đến giữa lớp, Lưu Tuệ dừng lại và nghiêm túc nói với một số học sinh: "Về cơ bản, các giáo viên đã giúp các em xem qua nguyện vọng của mình một cách cẩn thận. Đối với vấn đề của từng học sinh, cô đã hỏi riêng các em. Chúng ta đã nói chuyện rồi. Nên làm thế nào các em đã biết. Cô muốn các em nhớ rằng, nguyện vọng không phải điều có thể mơ tưởng, em có thể điền bất cứ thứ gì em muốn học, nhưng em cần biết khả năng của chính mình và khả năng của chính gia đình em. Có biết chưa? "
“Em biết rồi ạ.” Hồ Hạo hét lên.
“Cảm ơn cô giáo Lưu!” Lớp trưởng dẫn đầu.
Một đám học sinh nhao nhao nói theo lớp trưởng, hô: "Cảm ơn cô giáo Lưu ạ!"
Đầu bút của Triệu Văn Tông khẽ run lên trước tờ đơn đăng ký nguyện vọng, sau đó cậu nhìn thấy Tạ Uyển Doanh ngồi trước mặt mình không chút nhúc nhích, như thể cô không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì, bóng lưng mảnh khảnh nhưng đầy kiên nghị trong tầm mắt khiến Triệu Văn Tông phải giật mình.
Lưu Tuệ đi tới và cố ý đứng bên cạnh Tạ Uyển Doanh để xem những gì cô viết. Nhưng chỉ khiến cho cô nổi trận lôi đình khi thấy lần này Tạ Uyển Doanh thậm chí không điền vào nguyện vọng thứ hai và thứ ba mà chỉ điền mỗi nguyện vọng 1 là chuyên ngành Ngoại Khoa tại Đại học Y Thủ đô thuộc Hiệp hội Khoa học Y khoa Quốc gia.
Mặc kệ! Chỉ là một đứa con gái của tài xế xe tải vậy mà cho rằng việc thi vào đại học có thể thay đổi được vận mệnh của mình?
"Cô giáo Lưu."
Tạ Uyển Doanh không cần quay đầu lại, cũng biết rằng bạn cùng bàn của cô là Trương Vĩ cũng được Lưu Tuệ gọi tới.
Đối mặt với Trương Vĩ, Lưu Tuệ trong mắt mang ý cười, ngữ khí ôn nhu nói: "Trương Vĩ, cô đã liên lạc với mẹ của em, và cô nghĩ em có thể đăng ký một trường học tốt hơn. Với điểm số của em, có thể tạo nên bước đột phá tại kỳ thi tuyển sinh Đại học."
Trương Vĩ gật đầu.
Lưu Tuệ đột nhiên vươn tay vỗ vai Trương Vĩ, trìu mến nói: "Sau này em sang Anh rồi, đừng quên trường cũ cùng với thầy cô, biết không?"
“Em nhớ rõ, cô giáo Lưu, cô yên tâm đi, em sẽ không quên cô và các giáo viên khác, cũng sẽ không quên lớp trưởng và các bạn cùng lớp đâu.” Trương Vĩ nói.
Nghe xong, Lưu Tuệ rất xúc động, ôm Trương Vĩ như ôm con gái ruột của mình.
Ở thời đại đó, giáo viên có thể có một học sinh đi du học nhất định là rất nở mày nở mặt, bất kể học sinh đó là xuất sắc thật sự hay dùng tiền để đi.
Nhìn thấy loại tình huống này, Tạ Uyển Doanh quay đầu rời đi một mình.
Ở kiếp trước, cô điền nguyện vọng một cách rất quy củ nên chưa từng xảy ra tình huống như vậy. Lần trọng sinh này buộc cô phải giúp giáo viên chủ nhiệm và các giáo viên khác trong trường mở rộng tầm mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trở lại lớp học, ngồi vào chỗ của mình, chung quanh một đám bạn học đang híp mắt, lén lút nhìn cô bàn luận xôn xao. Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một chút, vì sợ rằng Triệu Văn Tông cũng sẽ bị Lưu Huệ để ý giống như cô, nên cô ngoảnh lại xem Triệu Văn Tông đã thấy những lời cô viết chưa. Nhớ lại kiếp trước, thành tích của Triệu Văn Tông thực sự bùng nổ trong kỳ thi Đại học, cậu ấy bỗng nhiên nhảy vọt mấy chục hạng lên top ba toàn trường, nên đương nhiên là vào được Đại học Công nghệ Tây Trung Quốc.
Triệu Văn Tông vùi đầu vào sách, như thể đang trốn tránh cô. Ai bảo bây giờ cô đang bị cả trường chê cười.
Tạ Uyển Doanh trong lòng dâng lên vài phần tức giận, cô nói với Triệu Văn Tông: “Hãy tin vào năng lực của bản thân!” Nói xong, cô quay đầu nhìn xuống sách giáo khoa.
Một lúc sau, Lưu Tuệ quay trở lại lớp học để phát đơn đăng ký nguyện vọng chính thức cho học sinh điền theo mẫu đơn thử vừa được viết. Trong khi phát đơn, đến giữa lớp, Lưu Tuệ dừng lại và nghiêm túc nói với một số học sinh: "Về cơ bản, các giáo viên đã giúp các em xem qua nguyện vọng của mình một cách cẩn thận. Đối với vấn đề của từng học sinh, cô đã hỏi riêng các em. Chúng ta đã nói chuyện rồi. Nên làm thế nào các em đã biết. Cô muốn các em nhớ rằng, nguyện vọng không phải điều có thể mơ tưởng, em có thể điền bất cứ thứ gì em muốn học, nhưng em cần biết khả năng của chính mình và khả năng của chính gia đình em. Có biết chưa? "
“Em biết rồi ạ.” Hồ Hạo hét lên.
“Cảm ơn cô giáo Lưu!” Lớp trưởng dẫn đầu.
Một đám học sinh nhao nhao nói theo lớp trưởng, hô: "Cảm ơn cô giáo Lưu ạ!"
Đầu bút của Triệu Văn Tông khẽ run lên trước tờ đơn đăng ký nguyện vọng, sau đó cậu nhìn thấy Tạ Uyển Doanh ngồi trước mặt mình không chút nhúc nhích, như thể cô không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì, bóng lưng mảnh khảnh nhưng đầy kiên nghị trong tầm mắt khiến Triệu Văn Tông phải giật mình.
Lưu Tuệ đi tới và cố ý đứng bên cạnh Tạ Uyển Doanh để xem những gì cô viết. Nhưng chỉ khiến cho cô nổi trận lôi đình khi thấy lần này Tạ Uyển Doanh thậm chí không điền vào nguyện vọng thứ hai và thứ ba mà chỉ điền mỗi nguyện vọng 1 là chuyên ngành Ngoại Khoa tại Đại học Y Thủ đô thuộc Hiệp hội Khoa học Y khoa Quốc gia.
Mặc kệ! Chỉ là một đứa con gái của tài xế xe tải vậy mà cho rằng việc thi vào đại học có thể thay đổi được vận mệnh của mình?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro