Người Thân Làm...
Phì Mẹ Hướng Thiện
2024-08-07 12:03:23
Ngày mai, thí sinh Đại học toàn quốc sẽ điền đơn đăng ký nguyện vọng.
Cô muốn theo học ngành y nên mẹ cô đã đưa cô đến nhà dì họ để xin lời khuyên. Người dì Chu Nhược Mai của cô đã tự học từ một nữ hộ sinh trở thành một bác sĩ sản phụ khoa, sau đó kết hôn với bác sĩ Đinh Ngọc Hải, một bác sĩ Khoa ngoại Tổng quát tại cùng bệnh viện, hai người họ sống rất chăm chỉ.
Người ngoài ngành không bao giờ biết hết tình hình bên trong ngành đó, đại ý là muốn thi vào ngành y thì phải biết giới này như thế nào. Có một người chị họ lợi hại như vậy, Tôn Dung Phương nghiễm nhiên đưa con gái đến hỏi ý kiến người thân.
Tôn Dung Phương chọn hoa quả ở cửa hàng hoa quả gần bệnh viện, những quả cam Sunkist mà bà chọn cực kì đắt, giá gần một đô một quả. Vào năm 1996, một gia đình trung bình như nhà cô chỉ có thu nhập vài trăm nhân dân tệ một tháng, họ không đủ khả năng chi trả cho những thứ đồ đắt đỏ như vậy.
Vì tương lai của con gái, Tôn Dung Phương cắn răng, vừa tiêu tiền như nước, vừa nói: "Nhà dì họ con không thiếu đồ ngon, nếu mua cam và dưa hấu nhỏ, dì con nhất định sẽ chướng mắt." Đồ người khác đến tặng gia đình họ đều tốt vô cùng. Vì vậy, con học hành cho giỏi, sau này tốt nghiệp để dì họ của con giúp con thu xếp một chút, vào trong bệnh viện. Sau khi con trở thành bác sĩ, cuộc sống của con cùng những ngày này sẽ không giống nhau.”
Tạ Uyển Doanh nhìn bộ dáng của mẹ, cuối cùng không nhịn được thốt lên: "Mẹ, mẹ đừng mua, dì họ của con không thích cam chúng ta mua, cũng không nghĩ con có thể trở thành bác sĩ.”
“Cái gì?” Tôn Dung Phương quay đầu lại không đồng ý với lời nói của con gái: “Con có thể trở thành bác sĩ, dì họ của con sẽ hài lòng lắm. Việc con gái chị ấy không đậu được vào trường y đã khiến chị ấy cảm thấy rất đau lòng, có thể thực hiện tâm nguyện của chị ấy, chẳng lẽ dì con còn không vui vẻ."
Mẹ của cô cho rằng mình có bao nhiêu mặt mũi đây, cho rằng chị họ của bà có thể thật sự coi con gái của em họ như con ruột của mình mà so sánh sao…
Sau đó Tạ Uyển Doanh ngẫm lại, phần tử trí thức chính là không giống với người bình thường. Chu Nhược Mai thật sự không có nói xấu ai trước mọi người. Nguyên nhân chỉ có một, bác sĩ chỉ dựa vào việc người bình thường không biết kiến thức y học, đều có thể áp chế họ đến nỗi không thể phản đối.
Như mẹ cô, đến tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, nhìn đến người chị họ làm bác sĩ của bà như có vầng hào quang tỏa sáng khắp người. Tất nhiên, bước tiếp theo là xem dì họ có thực sự tốt với cô em họ này của mình không hay thực sự trong lòng đang có quỷ kế gì khác.
Sau khi bỏ 100 nhân dân tệ để mua tám quả cam nặng trĩu trên tay, Tôn Dung Phương khá hài lòng và cảm thấy có chút tự tin có thể đưa con gái tới nhà chị họ làm khách.
Lần này hai mẹ con đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh bệnh viện, đây là đường tắt mà nhân viên bảo vệ nói, có thể đến thẳng khu tập thể nhân viên bệnh viện.
Bệnh viện có chế độ phúc lợi tốt, có khu tập thể riêng cho nhân viên, tiểu khu có vị trí đẹp, chất lượng tốt, môi trường an toàn, trang nhã và gần bệnh viện. Con người không tránh khỏi có lúc ốm đau, có nhà bên cạnh bệnh viện khiến người ta cảm thấy an tâm hơn phần nào. Tạ Uyển Doanh nhớ rằng sau này giá nhà đất tăng vọt, tiểu khu của bệnh viện này đều trở thành những khu vực rất tốt, không hề có ngoại lệ.
Chu Nhược Mai sống ở tầng ba, có thể gọi là tầng vàng, ở giữa tiểu khu. Về việc này, Tôn Dung Phương lại khoe với con gái về nhà chị họ: "Dì họ con là nữ bác sĩ phẫu thuật tổng quát đầu tiên, con có biết không? Khi đến đó nhớ phải nói chuyện thật tốt".
Tạ Uyển Doanh bây giờ không nói gì nữa, vì cô ấy không thể ngăn cản mẹ cô bằng những gì cô nói vừa rồi, cô nghĩ chắc phải vào đó rồi bị dội một gáo nước lạnh thì mẹ cô mới có thể tỉnh ra được.
Leo lên tầng ba, Tôn Dung Phương bấm chuông cửa, sợ người bên trong không nghe thấy liền hét lên: "Chu Nhược Mai có ở đây không?"
“Có.” Bên trong có một người phụ nữ trả lời, đi tới mở cửa.
Cô muốn theo học ngành y nên mẹ cô đã đưa cô đến nhà dì họ để xin lời khuyên. Người dì Chu Nhược Mai của cô đã tự học từ một nữ hộ sinh trở thành một bác sĩ sản phụ khoa, sau đó kết hôn với bác sĩ Đinh Ngọc Hải, một bác sĩ Khoa ngoại Tổng quát tại cùng bệnh viện, hai người họ sống rất chăm chỉ.
Người ngoài ngành không bao giờ biết hết tình hình bên trong ngành đó, đại ý là muốn thi vào ngành y thì phải biết giới này như thế nào. Có một người chị họ lợi hại như vậy, Tôn Dung Phương nghiễm nhiên đưa con gái đến hỏi ý kiến người thân.
Tôn Dung Phương chọn hoa quả ở cửa hàng hoa quả gần bệnh viện, những quả cam Sunkist mà bà chọn cực kì đắt, giá gần một đô một quả. Vào năm 1996, một gia đình trung bình như nhà cô chỉ có thu nhập vài trăm nhân dân tệ một tháng, họ không đủ khả năng chi trả cho những thứ đồ đắt đỏ như vậy.
Vì tương lai của con gái, Tôn Dung Phương cắn răng, vừa tiêu tiền như nước, vừa nói: "Nhà dì họ con không thiếu đồ ngon, nếu mua cam và dưa hấu nhỏ, dì con nhất định sẽ chướng mắt." Đồ người khác đến tặng gia đình họ đều tốt vô cùng. Vì vậy, con học hành cho giỏi, sau này tốt nghiệp để dì họ của con giúp con thu xếp một chút, vào trong bệnh viện. Sau khi con trở thành bác sĩ, cuộc sống của con cùng những ngày này sẽ không giống nhau.”
Tạ Uyển Doanh nhìn bộ dáng của mẹ, cuối cùng không nhịn được thốt lên: "Mẹ, mẹ đừng mua, dì họ của con không thích cam chúng ta mua, cũng không nghĩ con có thể trở thành bác sĩ.”
“Cái gì?” Tôn Dung Phương quay đầu lại không đồng ý với lời nói của con gái: “Con có thể trở thành bác sĩ, dì họ của con sẽ hài lòng lắm. Việc con gái chị ấy không đậu được vào trường y đã khiến chị ấy cảm thấy rất đau lòng, có thể thực hiện tâm nguyện của chị ấy, chẳng lẽ dì con còn không vui vẻ."
Mẹ của cô cho rằng mình có bao nhiêu mặt mũi đây, cho rằng chị họ của bà có thể thật sự coi con gái của em họ như con ruột của mình mà so sánh sao…
Sau đó Tạ Uyển Doanh ngẫm lại, phần tử trí thức chính là không giống với người bình thường. Chu Nhược Mai thật sự không có nói xấu ai trước mọi người. Nguyên nhân chỉ có một, bác sĩ chỉ dựa vào việc người bình thường không biết kiến thức y học, đều có thể áp chế họ đến nỗi không thể phản đối.
Như mẹ cô, đến tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, nhìn đến người chị họ làm bác sĩ của bà như có vầng hào quang tỏa sáng khắp người. Tất nhiên, bước tiếp theo là xem dì họ có thực sự tốt với cô em họ này của mình không hay thực sự trong lòng đang có quỷ kế gì khác.
Sau khi bỏ 100 nhân dân tệ để mua tám quả cam nặng trĩu trên tay, Tôn Dung Phương khá hài lòng và cảm thấy có chút tự tin có thể đưa con gái tới nhà chị họ làm khách.
Lần này hai mẹ con đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh bệnh viện, đây là đường tắt mà nhân viên bảo vệ nói, có thể đến thẳng khu tập thể nhân viên bệnh viện.
Bệnh viện có chế độ phúc lợi tốt, có khu tập thể riêng cho nhân viên, tiểu khu có vị trí đẹp, chất lượng tốt, môi trường an toàn, trang nhã và gần bệnh viện. Con người không tránh khỏi có lúc ốm đau, có nhà bên cạnh bệnh viện khiến người ta cảm thấy an tâm hơn phần nào. Tạ Uyển Doanh nhớ rằng sau này giá nhà đất tăng vọt, tiểu khu của bệnh viện này đều trở thành những khu vực rất tốt, không hề có ngoại lệ.
Chu Nhược Mai sống ở tầng ba, có thể gọi là tầng vàng, ở giữa tiểu khu. Về việc này, Tôn Dung Phương lại khoe với con gái về nhà chị họ: "Dì họ con là nữ bác sĩ phẫu thuật tổng quát đầu tiên, con có biết không? Khi đến đó nhớ phải nói chuyện thật tốt".
Tạ Uyển Doanh bây giờ không nói gì nữa, vì cô ấy không thể ngăn cản mẹ cô bằng những gì cô nói vừa rồi, cô nghĩ chắc phải vào đó rồi bị dội một gáo nước lạnh thì mẹ cô mới có thể tỉnh ra được.
Leo lên tầng ba, Tôn Dung Phương bấm chuông cửa, sợ người bên trong không nghe thấy liền hét lên: "Chu Nhược Mai có ở đây không?"
“Có.” Bên trong có một người phụ nữ trả lời, đi tới mở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro