Quay Về Thập Ni...
Phì Mẹ Hướng Thiện
2024-08-07 12:03:23
Khi Tào Dũng lấy cây bút đen trong túi ra và chuẩn bị viết lời dặn cho y tá, Tào Dũng chợt ngẩng đầu lên và nhanh chóng nhìn kỹ nước da, huyết áp và các chỉ số khác của bệnh nhân.
“Có kéo máy điện tâm đồ không, bác sĩ Tào?” Bác sĩ thực tập đến trước máy điện tâm đồ và đợi lệnh của anh.
"Không, đến phòng CT trước. Gọi điện đến phòng CT và nói với bên kia rằng bệnh nhân trong tình trạng nguy cấp. Có thể có một động mạch bị vỡ và mất máu nhiều cần phải phẫu thuật cấp cứu. Bảo bọn họ xác định ngay, càng nhanh càng tốt.” Khi Tào Dũng nói ra những lời này, anh tự trố mắt, ý thức được bản thân có phải là điên rồi?
Anh không làm theo quy trình chẩn đoán nhồi máu cơ tim mà anh phán đoán ban đầu mà làm theo lời một nữ sinh trung học, đưa bệnh nhân đi CT sao?
Bác sĩ thực tập rất ngạc nhiên khi nghe điều này: "Bác sĩ Tào, anh cho rằng bệnh nhân không phải là nhồi máu cơ tim ạ?"
Rõ ràng là triệu chứng này giống như nhồi máu cơ tim.
“Đi CT!” Tào Dũng nói. Mặc kệ đúng hay sai, đôi khi bác sĩ phải tin vào trực giác, nhất là khi gặp trường hợp khẩn cấp, không có thời gian để bác sĩ có thời gian phân tích từ từ.
Tạ Uyển Doanh nhìn thấy giường cấp cứu dường như bị đẩy về phía phòng CT, không khỏi chớp mắt: “Chẳng nhẽ bác sĩ đó đã đổi hướng chẩn đoán sao? Đột nhiên đồng ý với chẩn đoán sơ bộ của mình sao?”
Nhân viên bảo vệ ở cổng bệnh viện đang cãi nhau với một phụ nữ trung niên.
"Tôi đang tìm con gái, con bé đứng đó, tôi tới tìm một họ hàng đang làm việc tại bệnh viện các người. Tên là Chu Nhược Mai, là bác sĩ Sản phụ Khoa của bệnh viện này và là chị họ tôi.” Người phụ nữ trung niên nói.
"Đường tới ký túc xá của nhân viên bệnh viện chúng ta không phải bên trong bệnh viện, đồng chí. Đồng chí đi bên phải đi."
"Tôi biết, tôi nói, tôi đang tìm con gái tôi, nó đã đi nhầm đường! Nó đi vào trong bệnh viện của anh." Người phụ nữ trung niên lo lắng giậm chân, và kêu lớn: “Doanh Doanh, Doanh Doanh!”
Nghe thấy giọng mẹ mình, Tạ Uyển Doanh quay lại và nói: "Mẹ."
“Mẹ đã bảo con đợi mẹ ở cổng bệnh viện sau khi tan học rồi cùng nhau đến nhà dì họ, con đã đi đâu thế?” Tôn Dung Phương chỉ tay vào con gái của mình và la lớn.
Tạ Uyển Doanh đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy từ "tan học" từ miệng mẹ cô, cái gì mà “tan học”, cô đã sớm tốt nghiệp và đang đi làm rồi.
Không, mẹ cô trông không như thế này, mặc dù trời đã tối nhưng khi nhìn kỹ, tóc mẹ cô không bạc mà đen, gương mặt ít nếp nhăn, không còn vết đồi mồi.
Cúi đầu, Tạ Uyển Doanh nhìn thấy đôi giày vải cô đang mang trên chân, đây là đôi giày cô chỉ đi khi còn là học sinh. Nhìn lại, trên người là đồng phục nữ sinh trung học. Có cảm giác nặng trĩu trên vai, hóa ra là cô đang đeo cặp sách. Cặp học sinh được cô đặt xuống và khóa kéo của cặp học sinh được kéo ra, để lộ cuốn sách giáo khoa trung học phổ thông và bài thi.
“Mẹ, năm nay là năm bao nhiêu?” Tạ Uyển Doanh không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy và hỏi.
Tôn Dung Phương đẩy nhân viên bảo vệ ra, đi tới, dùng ngón tay chọc vào đầu con gái: "Con đọc sách nhiều đến choáng váng sao? Mấy ngày nữa là thi đại học rồi, con còn hỏi lung tung gì thế?”
"Năm nay là năm 1996." Nhân viên bảo vệ đi theo Tôn Dung Phương để xem có chuyện gì xảy ra đã đưa ra câu trả lời cho cô.
“Năm 1996?”
Tạ Uyển Doanh đảo mắt.
Trời ơi, cô được trọng sinh, trở về năm 1996, trước kỳ thi tuyển sinh đại học!
“Đi nhanh thôi, mẹ đã gọi điện thoại cho dì con, đoán chừng họ ở nhà chờ đợi rất sốt ruột.” Tôn Dung Phương nắm tay con gái bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói: “Tiện thể mua một túi hoa quả rồi lên, kẻo đến tay không lại xấu hổ.”
Vai đeo cặp sách, Tạ Uyển Doanh lắng nghe giọng lải nhải quen thuộc của mẹ, rồi nhìn lại biển số của bệnh viện số ba, nhớ lại bước ngoặt cuộc đời cô cũng xảy ra vào thời điểm này.
“Có kéo máy điện tâm đồ không, bác sĩ Tào?” Bác sĩ thực tập đến trước máy điện tâm đồ và đợi lệnh của anh.
"Không, đến phòng CT trước. Gọi điện đến phòng CT và nói với bên kia rằng bệnh nhân trong tình trạng nguy cấp. Có thể có một động mạch bị vỡ và mất máu nhiều cần phải phẫu thuật cấp cứu. Bảo bọn họ xác định ngay, càng nhanh càng tốt.” Khi Tào Dũng nói ra những lời này, anh tự trố mắt, ý thức được bản thân có phải là điên rồi?
Anh không làm theo quy trình chẩn đoán nhồi máu cơ tim mà anh phán đoán ban đầu mà làm theo lời một nữ sinh trung học, đưa bệnh nhân đi CT sao?
Bác sĩ thực tập rất ngạc nhiên khi nghe điều này: "Bác sĩ Tào, anh cho rằng bệnh nhân không phải là nhồi máu cơ tim ạ?"
Rõ ràng là triệu chứng này giống như nhồi máu cơ tim.
“Đi CT!” Tào Dũng nói. Mặc kệ đúng hay sai, đôi khi bác sĩ phải tin vào trực giác, nhất là khi gặp trường hợp khẩn cấp, không có thời gian để bác sĩ có thời gian phân tích từ từ.
Tạ Uyển Doanh nhìn thấy giường cấp cứu dường như bị đẩy về phía phòng CT, không khỏi chớp mắt: “Chẳng nhẽ bác sĩ đó đã đổi hướng chẩn đoán sao? Đột nhiên đồng ý với chẩn đoán sơ bộ của mình sao?”
Nhân viên bảo vệ ở cổng bệnh viện đang cãi nhau với một phụ nữ trung niên.
"Tôi đang tìm con gái, con bé đứng đó, tôi tới tìm một họ hàng đang làm việc tại bệnh viện các người. Tên là Chu Nhược Mai, là bác sĩ Sản phụ Khoa của bệnh viện này và là chị họ tôi.” Người phụ nữ trung niên nói.
"Đường tới ký túc xá của nhân viên bệnh viện chúng ta không phải bên trong bệnh viện, đồng chí. Đồng chí đi bên phải đi."
"Tôi biết, tôi nói, tôi đang tìm con gái tôi, nó đã đi nhầm đường! Nó đi vào trong bệnh viện của anh." Người phụ nữ trung niên lo lắng giậm chân, và kêu lớn: “Doanh Doanh, Doanh Doanh!”
Nghe thấy giọng mẹ mình, Tạ Uyển Doanh quay lại và nói: "Mẹ."
“Mẹ đã bảo con đợi mẹ ở cổng bệnh viện sau khi tan học rồi cùng nhau đến nhà dì họ, con đã đi đâu thế?” Tôn Dung Phương chỉ tay vào con gái của mình và la lớn.
Tạ Uyển Doanh đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy từ "tan học" từ miệng mẹ cô, cái gì mà “tan học”, cô đã sớm tốt nghiệp và đang đi làm rồi.
Không, mẹ cô trông không như thế này, mặc dù trời đã tối nhưng khi nhìn kỹ, tóc mẹ cô không bạc mà đen, gương mặt ít nếp nhăn, không còn vết đồi mồi.
Cúi đầu, Tạ Uyển Doanh nhìn thấy đôi giày vải cô đang mang trên chân, đây là đôi giày cô chỉ đi khi còn là học sinh. Nhìn lại, trên người là đồng phục nữ sinh trung học. Có cảm giác nặng trĩu trên vai, hóa ra là cô đang đeo cặp sách. Cặp học sinh được cô đặt xuống và khóa kéo của cặp học sinh được kéo ra, để lộ cuốn sách giáo khoa trung học phổ thông và bài thi.
“Mẹ, năm nay là năm bao nhiêu?” Tạ Uyển Doanh không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy và hỏi.
Tôn Dung Phương đẩy nhân viên bảo vệ ra, đi tới, dùng ngón tay chọc vào đầu con gái: "Con đọc sách nhiều đến choáng váng sao? Mấy ngày nữa là thi đại học rồi, con còn hỏi lung tung gì thế?”
"Năm nay là năm 1996." Nhân viên bảo vệ đi theo Tôn Dung Phương để xem có chuyện gì xảy ra đã đưa ra câu trả lời cho cô.
“Năm 1996?”
Tạ Uyển Doanh đảo mắt.
Trời ơi, cô được trọng sinh, trở về năm 1996, trước kỳ thi tuyển sinh đại học!
“Đi nhanh thôi, mẹ đã gọi điện thoại cho dì con, đoán chừng họ ở nhà chờ đợi rất sốt ruột.” Tôn Dung Phương nắm tay con gái bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói: “Tiện thể mua một túi hoa quả rồi lên, kẻo đến tay không lại xấu hổ.”
Vai đeo cặp sách, Tạ Uyển Doanh lắng nghe giọng lải nhải quen thuộc của mẹ, rồi nhìn lại biển số của bệnh viện số ba, nhớ lại bước ngoặt cuộc đời cô cũng xảy ra vào thời điểm này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro