Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Bưu Phẩm
Tần Hoàng
2024-10-30 12:28:58
Tô Nhuyễn rời khỏi khu tập thể gia đình cán bộ dưới ánh mắt quan tâm của mọi người, trong túi còn ôm theo sáu trăm tệ Tô Văn Sơn đưa cho.
Trong niên đại này, số tiền ấy đã hơn tiền lương một tháng của Tô Văn Sơn rồi.
Ban đầu cô còn cho rằng cùng lắm chỉ lấy được ba trăm, như thế là đủ hiểu cô có ấn tượng kém về Tô Văn Sơn đến mức nào.
Khi đạp xe ngang qua bưu điện, đúng lúc cô nhìn thấy xe tải chở bưu phẩm đang dỡ hàng trước cửa, nhớ tới vừa rồi Lý Mai Hoa nhắc tới tiền nuôi nấng và phản ứng của Tô Văn Sơn với Đỗ Hiểu Hồng, Tô Nhuyễn trực tiếp dừng xe lại, vào trong đó.
Bưu điện đã sắp tới giờ đóng cửa, hai nhân viên đang mải phân loại thư từ và bưu phẩm, trước quầy chỉ có một nhân viên nam tuổi trung niên.
Tô Nhuyễn hỏi: “Có thư tín hay bưu phẩm gửi cho Tô Văn Sơn không?”
Người đàn ông trung niên kia kiểm tra một chút, đáp: “Không, có lẽ vẫn chưa tới.”
Vốn dĩ Tô Nhuyễn cũng không ôm quá nhiều hy vọng, nên cũng không thể nói là thất vọng được. Khi chuẩn bị xoay người ra ngoài, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi một câu: “Vậy có của Tô Nhuyễn không?”
Hỏi xong cô lập tức cảm thấy câu hỏi ấy quá ngu ngốc, chắc hẳn Lý Nhược Lan cũng biết thái độ bài xích của cô đối với bà ấy, sao có thể gửi đồ qua tên cô?
Nhưng mà nhân viên công tác đang phân loại bưu phẩm bên cạnh nghe thấy thế, lại đáp: “Có, cô may mắn thật đấy, tôi vừa nhìn thấy xong.”
Người đàn ông trung niên trước quầy nhanh chóng mang đồ tới: “Có một kiện bưu phẩm và một tờ phiếu chuyển tiền năm trăm tệ.”
“Cô có nhận tiền luôn hôm nay không?”
Tô Nhuyễn lấy lại tinh thần: “Nhận!”
“Cô điền vào mẫu đơn nhận tiền này, lấy chứng minh nhân dân ra đây.”
Tô Nhuyễn lấy chứng minh nhân dân ra, hiện giờ chứng minh nhân dân vẫn chỉ là một tấm thẻ cứng, ngày thường không có nhiều tác dụng lắm, may mà sau khi trọng sinh, Tô Nhuyễn luôn đề phòng người nhà họ Tô, lúc nào cũng mang theo tấm chứng minh nhân dân quan trọng duy nhất này.
Cô vừa điền vào phiếu nhận tiền, vừa giả vờ như lơ đãng hỏi: “Nếu bản thân tôi không có cách nào tới nhận tiền, người khác có thể tới nhận tiền thay tôi không?”
Nhân viên công tác nói: “Chỉ cần cầm chứng minh nhân dân của cô, hoặc là cầm sổ hộ khẩu tới cũng được.”
Sổ hộ khẩu của cô vẫn luôn nằm trong tay Tô Văn Sơn…
Tô Nhuyễn hít vào một hơi thật sâu, gần như cô đã có thể khẳng định, chắc chắn Tô Văn Sơn đã nuốt hết tiền Lý Nhược Lan gửi cho cô rồi. Chẳng trách lại cho cô tiền một cách sảng khoái như vậy, hóa ra đều là lấy tiền của cô đưa cho cô!
Cô rất muốn âm thầm điều tra xem tổng cộng Lý Nhược Lan đã gửi qua cho cô bao nhiêu tiền, nhưng hiện giờ máy tính vẫn chưa phổ cập, tài liệu lưu trữ của bưu điện đều là bản giấy, cô muốn điều tra sợ là một chốc một lát sẽ không tra ra được.
Thà trực tiếp tới hỏi Lý Nhược Lan còn nhanh hơn. Tô Nhuyễn nhìn địa chỉ trên bưu kiện, gần như chỉ liếc qua đã nhớ kỹ trong đầu.
Đời trước khi cô nhận lại Lý Nhược Lan, bọn họ đã tới thành phố Yến rồi. Khi em trai cùng mẹ khác cha của Tô Nhuyễn nói chuyện với cô từng nhắc tới, ở thập niên 90 nhà bọn họ từng trải qua một khoảng thời gian sóng gió, phải chuyển nhà vài lần.
Bởi vì khoảng thời gian đó cuộc sống của bọn họ tương đối gian nan, cậu ấy chỉ nói qua vài câu, cho nên Tô Nhuyễn không rõ lắm hiện giờ Lý Nhược Lan đang ở địa chỉ cụ thể nào. Nhà họ Tô lại càng canh phòng nghiêm ngặt tin tức về Lý Nhược Lan, cô còn tưởng rằng mình sẽ phải mất một khoảng thời gian đi hỏi thăm khắp nơi như ruồi nhặng không đầu nữa.
Xem ra ông trời vẫn đối xử với cô không tệ, để cô nhanh như vậy đã tìm được địa chỉ cụ thể của Lý Nhược Lan rồi.
Khi Tô Nhuyễn quay trở lại Tô Gia Câu, sắc trời đã tối hẳn, bà cụ Tô thấy cô về muộn như vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ là khi ăn cơm vẫn luôn ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tô Nhuyễn đã thông qua thái độ của Đỗ Hiểu Hồng biết được kết quả thương lượng của bọn họ là gì, tất nhiên lười để ý đến.
Còn bà cụ, bởi vì chột dạ nên không dám hỏi cô đã đi đâu làm gì. Buổi tối Tô Nhuyễn không ngủ được ra phòng khách bật điện lên, bà cụ thấy thế không càu nhàu kêu lãng phí điện như mọi khi, ngược lại còn quan tâm hỏi han vài câu.
Đợi sau khi bà cụ đã ngủ say, Tô Nhuyễn mới bóc bưu kiện hôm nay cô vừa nhận được.
Là một đôi giày cao gót bằng da trâu, trong hộp giày còn có một phong thư, ngoài bì thư viết “Gửi cho con gái Tô Nhuyễn.”
Tô Nhuyễn cẩn thận mở ra, sau khi đọc xong hốc mắt lập tức đỏ lên.
Trong niên đại này, số tiền ấy đã hơn tiền lương một tháng của Tô Văn Sơn rồi.
Ban đầu cô còn cho rằng cùng lắm chỉ lấy được ba trăm, như thế là đủ hiểu cô có ấn tượng kém về Tô Văn Sơn đến mức nào.
Khi đạp xe ngang qua bưu điện, đúng lúc cô nhìn thấy xe tải chở bưu phẩm đang dỡ hàng trước cửa, nhớ tới vừa rồi Lý Mai Hoa nhắc tới tiền nuôi nấng và phản ứng của Tô Văn Sơn với Đỗ Hiểu Hồng, Tô Nhuyễn trực tiếp dừng xe lại, vào trong đó.
Bưu điện đã sắp tới giờ đóng cửa, hai nhân viên đang mải phân loại thư từ và bưu phẩm, trước quầy chỉ có một nhân viên nam tuổi trung niên.
Tô Nhuyễn hỏi: “Có thư tín hay bưu phẩm gửi cho Tô Văn Sơn không?”
Người đàn ông trung niên kia kiểm tra một chút, đáp: “Không, có lẽ vẫn chưa tới.”
Vốn dĩ Tô Nhuyễn cũng không ôm quá nhiều hy vọng, nên cũng không thể nói là thất vọng được. Khi chuẩn bị xoay người ra ngoài, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi một câu: “Vậy có của Tô Nhuyễn không?”
Hỏi xong cô lập tức cảm thấy câu hỏi ấy quá ngu ngốc, chắc hẳn Lý Nhược Lan cũng biết thái độ bài xích của cô đối với bà ấy, sao có thể gửi đồ qua tên cô?
Nhưng mà nhân viên công tác đang phân loại bưu phẩm bên cạnh nghe thấy thế, lại đáp: “Có, cô may mắn thật đấy, tôi vừa nhìn thấy xong.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông trung niên trước quầy nhanh chóng mang đồ tới: “Có một kiện bưu phẩm và một tờ phiếu chuyển tiền năm trăm tệ.”
“Cô có nhận tiền luôn hôm nay không?”
Tô Nhuyễn lấy lại tinh thần: “Nhận!”
“Cô điền vào mẫu đơn nhận tiền này, lấy chứng minh nhân dân ra đây.”
Tô Nhuyễn lấy chứng minh nhân dân ra, hiện giờ chứng minh nhân dân vẫn chỉ là một tấm thẻ cứng, ngày thường không có nhiều tác dụng lắm, may mà sau khi trọng sinh, Tô Nhuyễn luôn đề phòng người nhà họ Tô, lúc nào cũng mang theo tấm chứng minh nhân dân quan trọng duy nhất này.
Cô vừa điền vào phiếu nhận tiền, vừa giả vờ như lơ đãng hỏi: “Nếu bản thân tôi không có cách nào tới nhận tiền, người khác có thể tới nhận tiền thay tôi không?”
Nhân viên công tác nói: “Chỉ cần cầm chứng minh nhân dân của cô, hoặc là cầm sổ hộ khẩu tới cũng được.”
Sổ hộ khẩu của cô vẫn luôn nằm trong tay Tô Văn Sơn…
Tô Nhuyễn hít vào một hơi thật sâu, gần như cô đã có thể khẳng định, chắc chắn Tô Văn Sơn đã nuốt hết tiền Lý Nhược Lan gửi cho cô rồi. Chẳng trách lại cho cô tiền một cách sảng khoái như vậy, hóa ra đều là lấy tiền của cô đưa cho cô!
Cô rất muốn âm thầm điều tra xem tổng cộng Lý Nhược Lan đã gửi qua cho cô bao nhiêu tiền, nhưng hiện giờ máy tính vẫn chưa phổ cập, tài liệu lưu trữ của bưu điện đều là bản giấy, cô muốn điều tra sợ là một chốc một lát sẽ không tra ra được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thà trực tiếp tới hỏi Lý Nhược Lan còn nhanh hơn. Tô Nhuyễn nhìn địa chỉ trên bưu kiện, gần như chỉ liếc qua đã nhớ kỹ trong đầu.
Đời trước khi cô nhận lại Lý Nhược Lan, bọn họ đã tới thành phố Yến rồi. Khi em trai cùng mẹ khác cha của Tô Nhuyễn nói chuyện với cô từng nhắc tới, ở thập niên 90 nhà bọn họ từng trải qua một khoảng thời gian sóng gió, phải chuyển nhà vài lần.
Bởi vì khoảng thời gian đó cuộc sống của bọn họ tương đối gian nan, cậu ấy chỉ nói qua vài câu, cho nên Tô Nhuyễn không rõ lắm hiện giờ Lý Nhược Lan đang ở địa chỉ cụ thể nào. Nhà họ Tô lại càng canh phòng nghiêm ngặt tin tức về Lý Nhược Lan, cô còn tưởng rằng mình sẽ phải mất một khoảng thời gian đi hỏi thăm khắp nơi như ruồi nhặng không đầu nữa.
Xem ra ông trời vẫn đối xử với cô không tệ, để cô nhanh như vậy đã tìm được địa chỉ cụ thể của Lý Nhược Lan rồi.
Khi Tô Nhuyễn quay trở lại Tô Gia Câu, sắc trời đã tối hẳn, bà cụ Tô thấy cô về muộn như vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ là khi ăn cơm vẫn luôn ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tô Nhuyễn đã thông qua thái độ của Đỗ Hiểu Hồng biết được kết quả thương lượng của bọn họ là gì, tất nhiên lười để ý đến.
Còn bà cụ, bởi vì chột dạ nên không dám hỏi cô đã đi đâu làm gì. Buổi tối Tô Nhuyễn không ngủ được ra phòng khách bật điện lên, bà cụ thấy thế không càu nhàu kêu lãng phí điện như mọi khi, ngược lại còn quan tâm hỏi han vài câu.
Đợi sau khi bà cụ đã ngủ say, Tô Nhuyễn mới bóc bưu kiện hôm nay cô vừa nhận được.
Là một đôi giày cao gót bằng da trâu, trong hộp giày còn có một phong thư, ngoài bì thư viết “Gửi cho con gái Tô Nhuyễn.”
Tô Nhuyễn cẩn thận mở ra, sau khi đọc xong hốc mắt lập tức đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro