Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Tiền Nuôi Nấng

Tần Hoàng

2024-11-18 09:46:17

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Hồng một cái, trả lời có lệ: “Cháu sắp phải về nhà rồi, không vào đâu.”

Thấy Lý Mai Hoa nhíu mày, Tô Văn Sơn nhanh chóng về phòng cầm túi tiền ra. Làm trò trước mặt Lý Mai Hoa dùng ngón tay kẹp ra hai tờ một trăm tệ, sau đó ngẫm nghĩ một lát lại rút thêm một tờ nữa đưa cho Tô Nhuyễn: “Cầm số tiền này trước đi, hiếm khi được lên thành phố một chuyến, nhớ mua cho đủ tài liệu ôn tập, tiện thể mua luôn vài bộ quần áo, nếu không đủ tiền cứ nói với cha.”

Đỗ Hiểu Hồng thấy thế, không nhịn được trợn trừng mắt: “Muốn làm gì mà cần nhiều tiền như vậy?”

Lý Mai Hoa nói: “Con bé muốn học lại, phải mua một ít tài liệu ôn tập.”

Bà ấy chỉ vào mụn vá trên váy Tô Nhuyễn: “Quần áo của con bé cũng cộc hết rồi, bà là mẹ kế không quan tâm cũng được, nhưng cha con bé dù sao vẫn là cha ruột…”

Đỗ Hiểu Hồng căn bản không để ý tới lời trào phúng của Lý Mai Hoa, hỏi thẳng vào trọng tâm: “Học lại?”

Bà ta bật cười mỉa mai, nhìn Tô Nhuyễn giống như động vật lạ, ánh mắt như muốn nói “Có biết xấu hổ hay không”, ngoài miệng thì âm dương quái khí: “A, tôi còn tưởng rằng có chí khí lắm, nào ngờ mới được mấy ngày đã…”

Tô Văn Sơn giận mắng: “Hiểu Hồng!”

Nhưng mà Đỗ Hiểu Hồng thấy Tô Nhuyễn mím chặt môi, trầm mặt, lại không ngừng cố gắng trào phúng: “Trước đây là ai nói, tuyệt đối sẽ không học lại, nếu học lại……”

“Học lại sẽ đâm đầu chết phải không?” Tô Nhuyễn lạnh lùng nói nốt nửa câu tiếp theo, sau đó nhét thẳng mấy tờ tiền vào tay Tô Văn Sơn, quay đều định đi luôn: “Còn không phải ghẻ bỏ tôi tiêu tiền của cha mình sao? Tự tôi kiếm được tiền!”

Sắc mặt Tô Văn Sơn lập tức thay đổi, quay đầu mắng Đỗ Hiểu Hồng một câu: “Bà bớt tranh cãi cho tôi.”

Phía bên kia Lý Mai Hoa đã nhanh tay lẹ mắt giữ được Tô Nhuyễn: “Cháu ngoan, giận dỗi làm gì.”

Tô Nhuyễn quật cường nói: “Cháu có thể đi nơi khác tự mình kiếm được tiền học lại, tuyệt đối không tiêu một phân tiền nào của cha cháu, cũng không khiến ông ấy mất mặt! Sau này cũng sẽ không bước chân vào nhà bọn họ nửa bước!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ai nói con khiến cha mất mặt, trong khu tập thể này có ai không biết con là đứa trẻ có tiền đồ, khiến cha nở mày nở mặt nhất?”

Cuối cùng Lý Mai Hoa xem như đã hiểu vì sao trước đó Tô Nhuyễn sống chết không chịu học lại rồi, căn bản không phải vì sợ trong nhà không có tiền, mà là Đỗ Hiểu Hồng giở trò bên trong.

Trẻ con ở độ tuổi này chính là lúc lòng tự tôn mạnh nhất, tính tình Tô Nhuyễn lại quật cường quá mức, nhân lúc cô đang bị đả kích, Đỗ Hiểu Hồng âm dương quái khí trào phúng vài câu, đúng là có thể dễ dàng khiến Tô Nhuyễn nói ra mấy lời như: “Tuyệt đối sẽ không học lại”; “Nếu học lại sẽ đâm đầu chết.”…

Bà ấy liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Hồng một cái, sau đó quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Cháu n goan, cháu không thể giận dỗi với tiền đồ của mình như vậy, mấy người đó ước gì cháu sống không được tốt nên mới cố ý kích cháu thôi.”

Đỗ Hiểu Hồng nhăn mày lại: “Chị Lý, chị có ý gì? Lời này là do chính con bé tự mình nói…”

“Đỗ Hiểu Hồng!” Tô Văn Sơn giả vờ giật mình hiểu ra, cả giận mắng: “Bà cút về phòng ngay cho tôi, lát nữa tôi tính sổ với bà sau!”

Đỗ Hiểu Hồng hơi sửng sốt, nhìn ra được Tô Văn Sơn nói nghiêm túc, bà ta không dám quá đáng nữa nhưng lại không chịu về phòng.

Lý Mai Hoa cũng không để ý tới Đỗ Hiểu Hồng, chỉ nói với Tô Văn Sơn: “Bây giờ Tô Nhuyễn chỉ còn thiếu một năm học lại thôi, để đứa trẻ lên đại học không phải còn tốt hơn gả chồng đổi lễ hỏi sao?”

“Rốt cuộc là ông có biết tính toán không thế? Hay là ông thật sự muốn đeo danh tác phong có vấn đề trên lưng?”

Nghe thấy Lý Mai Hoa nhắc tới vấn đề tác phong, Tô Văn Sơn lập tức bất đắc dĩ nói: “Chị Lý, chị yên tâm. Trước đó là do tôi không hiểu rõ tình hình, nghĩ Nhuyễn Nhuyễn không muốn học lại, bây giờ tôi đã biết rồi, chắc chắn sẽ để ý tới con bé.”

Lý Mai Hoa lại không phải người dễ lừa gạt như vậy, Đỗ Hiểu Hồng có thể chơi xấu, chưa chắc không phải do Tô Văn Sơn thuận nước đẩy thuyền, lúc này giả vờ vô tội chẳng qua chỉ gì giữ thể diện mà thôi.

“Chính ông nói rồi đấy nhé, tôi nghe nói ông đang bình bầu lên chức phó phòng, nhưng con cái trong nhà thành tích ưu tú như vậy còn muốn gả chồng đổi lễ hỏi, ông nghĩ cấp trên có thể đề bạt ông không?”

“Dù sao, chắc chắn ông Quách nhà tôi sẽ không đề bạt người như vậy.”

Tô Văn Sơn lập tức giả vờ oan uổng, thở dài một hơi, lại rút thêm hai trăm tệ nữa từ trong ví, gộp cả với ba trăm trước đó đưa cho Tô Nhuyễn: “Được rồi, trước đó cha thật sự không biết, bây giờ biết rồi sẽ không mặc kệ con, để dì Lý của con đứng ra làm chứng, giám sát cha, có được không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đỗ Hiểu Hồng thấy số tiền đã lên tới năm trăm, sắc mặt càng khó coi hơn.

Tô Nhuyễn thấy thế giả vờ không cần, lại bị Tô Văn Sơn đè chặt lại, kiên định nói: “Đừng từ chối, tiền này là cha cho con, không ai có thể nói gì.”

Nói xong ông ta lại rút thêm một trăm tệ nữa đưa cho cô, cũng quay đầu lại hung hăng trừng mắt lườm Đỗ Hiểu Hồng một cái, giống như nếu bà ta còn sa sầm mặt, ông ta sẽ lại cho Tô Nhuyễn thêm một trăm nữa.

Lý Mai Hoa cũng nói: “Mau cầm đi, số tiền này vốn dĩ nên do người lớn trong nhà bỏ ra.”

Sau đó bà ấy nhìn về phía Đỗ Hiểu Hồng nói: “Bà là mẹ kế, không ai nói được bà cái gì, nhưng khi bà đã quyết định gả cho cục trưởng Tô, chắc cũng biết ông ấy có một đứa con gái rồi nhỉ?”

“Nếu bà không bao dung được, sao khi ấy còn gả? Nếu đã gả rồi thì phải biết bao dung. Điềm Điềm là con gái của cục trưởng Tô, Tô Nhuyễn cũng vậy. Sao hả? Bà không muốn thấy cha ruột quan tâm tới con gái sao?”

“Một người ngay cả con gái ruột của mình còn mặc kệ, có ai yên tâm để ông ấy đi dạy dỗ con người khác?”

Trong lòng Đỗ Hiểu Hồng thầm kêu không ổn, chuyện liên quan tới tiền đồ của Tô Văn Sơn, bà ta không dám nói thêm gì nữa.

Lý Mai Hoa nói tiếp: “Nghe nói điều kiện của mẹ ruột Tô Nhuyễn không tệ lắm, nếu có mua váy cho chắc hẳn cũng gửi tiền nuôi nấng nhỉ?”

Đỗ Hiểu Hồng đang định nén giận, nghe thấy thế lập tức nhảy dựng lên: “Lấy đâu ra tiền nuôi nấng? Cô ta gửi tiền nuôi nấng khi nào?”

Tô Văn Sơn cũng thở dài nói theo: “Lấy đâu ra tiền nuôi nấng, huống hồ Nhuyễn Nhuyễn đã qua mười tám rồi, bên kia càng không có nghĩa vụ phải đưa tiền.”

Tô Nhuyễn khẽ nheo mắt lại, với hiểu biết trước mắt của cô, Lý Nhược Lan không thể nào không gửi tiền nuôi nấng.

Nhưng từ trước tới nay cô lại chưa trông thấy một đồng nào, hai người này kích động như vậy, sợ là trong chuyện tiền nuôi nấng này có điều uẩn khúc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Số ký tự: 0