[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 18
2024-11-20 11:13:07
Trời đánh, ai biết hôm nay người phụ nữ này lại lên cơn gì. Ánh mắt cứ dính chặt trên người anh không rời.
Nhìn nữa chắc anh... chắc anh phải tự mình xuống xe đi bộ quá.
May mà tài xế không cho Cố Dã cơ hội này, bệnh viện nhân dân Quảng Thị cách vị trí vừa rồi không xa.
"Hai tệ." Tài xế dừng xe.
Cố Dã theo bản cô định móc tiền, nhưng sờ soạng trong túi một lúc rồi ấp úng: "Em trả đi."
"À à, được." Chu Dư cũng sực nhớ ra, vừa rồi cô chỉ lo ngắm cảnh.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, thấy bộ dạng bối rối của đôi vợ chồng trẻ liền trêu chọc: "Cậu không có tiền à, phải để vợ trả."
Cố Dã giật lấy tiền từ tay Chu Dư trả cho tài xế, "Không phải việc của ông."
Nói xong anh liền mở cửa xuống xe.
Chu Dư vốn dĩ dáng người đã cô nề, cô di chuyển chậm chạp. Llúc xuống xe vẫn không quên bênh vực Cố Dã: "Bác đừng chấp anh ấy, thật ra không phải anh ấy muốn cháu trả, là tiền của anh ấy đều ở chỗ cháu."
Cố Dã đang đứng bên ngoài đỡ cửa xe cho Chu Dư, nghe vậy liền ngẩn người, vội vàng quay mặt đi, giả vờ nhìn chăm chú vỉa hè.
Tài xế càng thấy thú vị, cười ha hả: "Ồ, nhìn dữ dằn vậy mà hóa ra lại sợ vợ!"
Chu Dư nghe xong mặt đỏ bừng, tuy rằng cô đã "lêu lổng" bên cạnh Cố Dã mấy chục năm, nhưng bản chất cô vẫn là một người chưa từng trải sự đời. Bị trêu chọc như vậy khiến cô có chút ngại ngùng, không nói gì thêm, vội vàng xuống xe.
Trong lòng cô thầm nghĩ, Cố Dã chắc chắn đã nghe thấy. Với hiểu biết của cô về anh, anh nhất định sẽ nổi giận.
Ai ngờ lại sợ vợ cơ chứ?
Hai người vừa bước vào bệnh viện, Chu Dư liền vội vàng chạy đến thanh minh mối quan hệ giữa mình và tài xế lúc nãy với Cố Dã.
“Cố Dã, anh yên tâm, em nhất định sẽ không quản anh đâu. Anh đối xử tốt với em, em biết, nhưng anh tuyệt đối sẽ không biến thành người chồng nghiêm khắc. Anh đừng giận nhé!”
Nói xong, cô còn nghiêm túc gật đầu, như thể đang đồng tình với chính lời nói của mình.
Cố Dã im lặng một lát, “....... Ừ.”
Trong lòng anh không khỏi thắc mắc: Sao cô ấy không gọi là ông xã nhỉ?
Những năm 90, việc kiểm tra thai kỳ không có nhiều lựa chọn. Chu Dư đã từng chứng kiến sự phát triển vượt bậc của thế giới khi còn là một linh hồn, có thể nói là muốn gì được nấy.
Nhưng dù không thể làm quá nhiều xét nghiệm, mỗi bác sĩ chỉ cần nhìn Chu Dư một cái là đã dặn dò: “Cô gầy như vậy không được đâu, phải ăn nhiều một chút. Nếu không con không khỏe mà cô cũng không khỏe.”
Dặn dò Chu Dư xong, còn tiện thể mắng Cố Dã, “Còn cậu, cậu phải chăm sóc vợ mình cho tốt. Nhìn cậu lơ đễnh thế kia, sắp làm bố rồi mà không biết à!?”
Chu Dư ở bên cạnh nghe mà muốn giải thích cho Cố Dã, nhưng lại bị Cố Dã cởi áo khoác ra,. Anh thậm chí còn tỉ mỉ hơn cô, hỏi han bác sĩ những điều cần lưu ý cho phụ nữ mang thai.
Chu Dư không hiểu vì sao, chỉ mím môi, trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Nhìn nữa chắc anh... chắc anh phải tự mình xuống xe đi bộ quá.
May mà tài xế không cho Cố Dã cơ hội này, bệnh viện nhân dân Quảng Thị cách vị trí vừa rồi không xa.
"Hai tệ." Tài xế dừng xe.
Cố Dã theo bản cô định móc tiền, nhưng sờ soạng trong túi một lúc rồi ấp úng: "Em trả đi."
"À à, được." Chu Dư cũng sực nhớ ra, vừa rồi cô chỉ lo ngắm cảnh.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, thấy bộ dạng bối rối của đôi vợ chồng trẻ liền trêu chọc: "Cậu không có tiền à, phải để vợ trả."
Cố Dã giật lấy tiền từ tay Chu Dư trả cho tài xế, "Không phải việc của ông."
Nói xong anh liền mở cửa xuống xe.
Chu Dư vốn dĩ dáng người đã cô nề, cô di chuyển chậm chạp. Llúc xuống xe vẫn không quên bênh vực Cố Dã: "Bác đừng chấp anh ấy, thật ra không phải anh ấy muốn cháu trả, là tiền của anh ấy đều ở chỗ cháu."
Cố Dã đang đứng bên ngoài đỡ cửa xe cho Chu Dư, nghe vậy liền ngẩn người, vội vàng quay mặt đi, giả vờ nhìn chăm chú vỉa hè.
Tài xế càng thấy thú vị, cười ha hả: "Ồ, nhìn dữ dằn vậy mà hóa ra lại sợ vợ!"
Chu Dư nghe xong mặt đỏ bừng, tuy rằng cô đã "lêu lổng" bên cạnh Cố Dã mấy chục năm, nhưng bản chất cô vẫn là một người chưa từng trải sự đời. Bị trêu chọc như vậy khiến cô có chút ngại ngùng, không nói gì thêm, vội vàng xuống xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng cô thầm nghĩ, Cố Dã chắc chắn đã nghe thấy. Với hiểu biết của cô về anh, anh nhất định sẽ nổi giận.
Ai ngờ lại sợ vợ cơ chứ?
Hai người vừa bước vào bệnh viện, Chu Dư liền vội vàng chạy đến thanh minh mối quan hệ giữa mình và tài xế lúc nãy với Cố Dã.
“Cố Dã, anh yên tâm, em nhất định sẽ không quản anh đâu. Anh đối xử tốt với em, em biết, nhưng anh tuyệt đối sẽ không biến thành người chồng nghiêm khắc. Anh đừng giận nhé!”
Nói xong, cô còn nghiêm túc gật đầu, như thể đang đồng tình với chính lời nói của mình.
Cố Dã im lặng một lát, “....... Ừ.”
Trong lòng anh không khỏi thắc mắc: Sao cô ấy không gọi là ông xã nhỉ?
Những năm 90, việc kiểm tra thai kỳ không có nhiều lựa chọn. Chu Dư đã từng chứng kiến sự phát triển vượt bậc của thế giới khi còn là một linh hồn, có thể nói là muốn gì được nấy.
Nhưng dù không thể làm quá nhiều xét nghiệm, mỗi bác sĩ chỉ cần nhìn Chu Dư một cái là đã dặn dò: “Cô gầy như vậy không được đâu, phải ăn nhiều một chút. Nếu không con không khỏe mà cô cũng không khỏe.”
Dặn dò Chu Dư xong, còn tiện thể mắng Cố Dã, “Còn cậu, cậu phải chăm sóc vợ mình cho tốt. Nhìn cậu lơ đễnh thế kia, sắp làm bố rồi mà không biết à!?”
Chu Dư ở bên cạnh nghe mà muốn giải thích cho Cố Dã, nhưng lại bị Cố Dã cởi áo khoác ra,. Anh thậm chí còn tỉ mỉ hơn cô, hỏi han bác sĩ những điều cần lưu ý cho phụ nữ mang thai.
Chu Dư không hiểu vì sao, chỉ mím môi, trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro