[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 17
2024-11-23 23:43:23
Sống bên cạnh Cố Dã mấy chục năm, Chu Dư biết anh thích uống nước ngọt. Hồi trước cô thấy mỗi lần Cố Dã tan ca sau ngày làm việc vất vả đều phải tu một hơi hết một chai lớn.
Sau này dù không còn làm công việc cô nhọc nữa nhưng anh vẫn giữ thói quen đó. Mấy chục năm sau vẫn vậy, chỉ là sau này đổi sang uống loại không đường.
Cố Dã nhìn bụng Chu Dư. Cô không thấp, nhưng vì quá gầy nên anh luôn cảm thấy cô bé nhỏ một cách đặc biệt.
Bụng cô so với những người phụ nữ mang thai khác mà anh từng thấy thì không tính là lớn. Nhưng đặt trên cơ thể gầy yếu của cô thì lại có vẻ đồ sộ quá mức.
Giống như một cành cây khô lại mọc ra một quả to, trông như sắp gãy đến nơi.
Cố Dã im lặng nhận lấy chai nước ngọt, dí điếu thuốc đang cháy dở vào thùng rác bên cạnh quầy hàng. Anh nghiêng đầu rít một hơi cuối cùng rồi nói, “Em đợi ở đây, tôi đi lấy xe.”
Chu Dư đưa tay phẩy phẩy làn khói thuốc bay tới trước mặt, khẽ nhíu mày. Trong lòng thầm nghĩ nhất định phải tìm cách khiến Cố Dã bỏ thuốc lá.
Đã không tốt cho trẻ con, lại còn khó ngửi.
“Bạn trai con đấy à?” Sau khi Cố Dã đi khỏi, bà chủ quán tạp hóa thò đầu ra hỏi.
Bà đã để ý từ lúc nãy, cứ tưởng là hạng côn đồ đến gây chuyện. Không ngờ lại có vẻ thân quen với cô gái nhỏ đang mang thai ngồi ở cửa hàng. Nhưng mà cái sự thân quen ấy lại toát lên vẻ xa lạ, nhìn cứ kì kì.
Chu Dư ngẩn người, sau đó gật đầu, thản nhiên đáp, “Dạ chồng con, chúng con mới cưới ạ.”
Bà chủ quán như muốn lên tiếng nhưng rồi lại thôi, chỉ cười gượng hai tiếng rồi quay người đi vào.
"Lên xe đi." Cố Dã không biết đã đến từ lúc nào, đứng sau lưng Chu Dư. Một tay anh xách lấy túi dù của cô đặt dưới đất.
Chu Dư vịn eo xoay người, không dám nhìn vào mắt Cố Dã, lẩm bẩm: "Nhanh vậy sao."
Chẳng lẽ anh nghe được những gì cô vừa nói? Chu Dư bỗng nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Ngồi vào trong." Thấy Chu Dư không nhúc nhích, Cố Dã thúc giục một câu.
Chu Dư như bừng tỉnh, vội vàng đáp: "À, được, ngay đây."
Sau khi xe khởi động, Chu Dư vẫn không nhịn được len lén đánh giá sắc mặt Cố Dã vài lần.
Anh vẫn thản nhiên, không có gì thay đổi.
Chu Dư thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng cô cũng có ý muốn cải thiện mối quan hệ với Cố Dã, nhưng mà với tình hình hiện tại của bọn họ, câu "ông xã" kia thật sự là tiến triển quá nhanh.
Dù sao cô cũng cảm thấy ngại ngùng. Chỉ là trong lòng thật sự nghĩ như vậy, hai chữ đó mới bất giác bật ra khỏi miệng.
Mà thôi, Cố Dã người này lớn lên thật sự rất đẹp trai. Tuy rằng ngày nào anh cũng ở ngoài chạy nhưng mà làn da lại rất trắng, thậm chí không có một chút tì vết nào. Đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi mắt phượng hơi xếch lên trên.
Chu Dư không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Cố Dã cảm thấy tay vịn mà mình đang nắm chắc đã bị mồ hôi thấm ướt, tim anh đập thình thịch.
Sau này dù không còn làm công việc cô nhọc nữa nhưng anh vẫn giữ thói quen đó. Mấy chục năm sau vẫn vậy, chỉ là sau này đổi sang uống loại không đường.
Cố Dã nhìn bụng Chu Dư. Cô không thấp, nhưng vì quá gầy nên anh luôn cảm thấy cô bé nhỏ một cách đặc biệt.
Bụng cô so với những người phụ nữ mang thai khác mà anh từng thấy thì không tính là lớn. Nhưng đặt trên cơ thể gầy yếu của cô thì lại có vẻ đồ sộ quá mức.
Giống như một cành cây khô lại mọc ra một quả to, trông như sắp gãy đến nơi.
Cố Dã im lặng nhận lấy chai nước ngọt, dí điếu thuốc đang cháy dở vào thùng rác bên cạnh quầy hàng. Anh nghiêng đầu rít một hơi cuối cùng rồi nói, “Em đợi ở đây, tôi đi lấy xe.”
Chu Dư đưa tay phẩy phẩy làn khói thuốc bay tới trước mặt, khẽ nhíu mày. Trong lòng thầm nghĩ nhất định phải tìm cách khiến Cố Dã bỏ thuốc lá.
Đã không tốt cho trẻ con, lại còn khó ngửi.
“Bạn trai con đấy à?” Sau khi Cố Dã đi khỏi, bà chủ quán tạp hóa thò đầu ra hỏi.
Bà đã để ý từ lúc nãy, cứ tưởng là hạng côn đồ đến gây chuyện. Không ngờ lại có vẻ thân quen với cô gái nhỏ đang mang thai ngồi ở cửa hàng. Nhưng mà cái sự thân quen ấy lại toát lên vẻ xa lạ, nhìn cứ kì kì.
Chu Dư ngẩn người, sau đó gật đầu, thản nhiên đáp, “Dạ chồng con, chúng con mới cưới ạ.”
Bà chủ quán như muốn lên tiếng nhưng rồi lại thôi, chỉ cười gượng hai tiếng rồi quay người đi vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lên xe đi." Cố Dã không biết đã đến từ lúc nào, đứng sau lưng Chu Dư. Một tay anh xách lấy túi dù của cô đặt dưới đất.
Chu Dư vịn eo xoay người, không dám nhìn vào mắt Cố Dã, lẩm bẩm: "Nhanh vậy sao."
Chẳng lẽ anh nghe được những gì cô vừa nói? Chu Dư bỗng nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Ngồi vào trong." Thấy Chu Dư không nhúc nhích, Cố Dã thúc giục một câu.
Chu Dư như bừng tỉnh, vội vàng đáp: "À, được, ngay đây."
Sau khi xe khởi động, Chu Dư vẫn không nhịn được len lén đánh giá sắc mặt Cố Dã vài lần.
Anh vẫn thản nhiên, không có gì thay đổi.
Chu Dư thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng cô cũng có ý muốn cải thiện mối quan hệ với Cố Dã, nhưng mà với tình hình hiện tại của bọn họ, câu "ông xã" kia thật sự là tiến triển quá nhanh.
Dù sao cô cũng cảm thấy ngại ngùng. Chỉ là trong lòng thật sự nghĩ như vậy, hai chữ đó mới bất giác bật ra khỏi miệng.
Mà thôi, Cố Dã người này lớn lên thật sự rất đẹp trai. Tuy rằng ngày nào anh cũng ở ngoài chạy nhưng mà làn da lại rất trắng, thậm chí không có một chút tì vết nào. Đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi mắt phượng hơi xếch lên trên.
Chu Dư không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Cố Dã cảm thấy tay vịn mà mình đang nắm chắc đã bị mồ hôi thấm ướt, tim anh đập thình thịch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro