[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 34
2024-11-22 09:54:15
So với đứa con trai ruột của ông thì lanh lợi hơn nhiều.
Ban đầu Hồ Sơn muốn để con trai mình kế thừa xưởng sửa chữa, nhưng sau khi ly hôn con trai theo mẹ, rời đi chỉ là vấn đề thời gian.
Sau đó, ông liền đặt hy vọng vào Cố Dã. Dù sao thì Cố Dã cũng là do ông nhìn lớn lên, tuy rằng ngày thường trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng đến lúc quan trọng lại rất đáng tin cậy.
Chỉ là Cố Dã lại không có hứng thú với xưởng sửa chữa này! Hồ Sơn đã khuyên nhủ rất nhiều lần, còn nhờ bà nội của Cố Dã khuyên nhủ giúp, nhưng vẫn không có tác dụng. Ông cũng đành chịu, sau đó lại tuyển thêm vài người học việc vào.
Nhưng mà, đã từng có một học trò thông minh như Cố Dã, Hồ Sơn nhìn đám học việc mới vào đều không vừa mắt. Bọn họ cũng không chịu khó như Cố Dã, mỗi năm đều có người đến người đi, cuối cùng chỉ còn lại Lâm Tuấn thật thà chất phác.
Tuy rằng cậu ta chăm chỉ, nhưng chỉ có thể làm những việc đơn giản, còn những việc phức tạp Hồ Sơn không yên tâm giao cho cậu ta làm. Chỉ khi nào Cố Dã rảnh rỗi mới đến giúp một tay.
“Không có gì, muốn kiếm ít tiền.” Cố Dã cởi bộ đồ công trên người ra, đi đến bên cạnh Hồ Sơn nói ngắn gọn.
Hồ Sơn hiểu ý của Cố Dã, ông cười cười mở ví tiền lấy ra hai tờ mười tệ đưa cho Cố Dã, “Con chứ ai, muốn kiếm tiền thì đến đây làm với chú mỗi ngày có phải hơn không, thế nào? Muốn chính thức đi làm không?”
Cố Dã tới một cách ngẫu hứng, coi như là làm việc vặt. Chỉ là đẩy từng xe từng xe tiền mà thôi.
Cố Dã vân vê số tiền, sợ dầu nhớt dính trên tay mình sẽ làm bẩn nó. Sau đó thò tay vào túi móc một lúc, nhướng mày, "Nhiêu đây là đủ rồi."
Hồ Sơn cũng không lấy làm lạ, ông biết Cố Dã là người tùy hứng, đối với tiền bạc cũng không quá coi trọng, đủ dùng là được.
Tuy nhiên ông vẫn khuyên nhủ: "Bây giờ con nghĩ vậy thôi, chờ đến lúc vợ con sinh cho con một đứa con trai. Một nhà ba người chờ con nuôi, lúc đấy con sẽ biết khổ thôi!"
Nghe xong, Cố Dã ngẩn người, không nói gì, cưỡi xe máy phóng vù đi.
Trước đây Hồ Sơn cũng từng nói chuyện này với anh, anh đều trả lời là cứ đi từng bước một.
Chỉ là từ sau hôm qua đi bệnh viện cùng Chu Dư, tâm trạng của anh bỗng chốc thay đổi.
Chu Dư nói đứa nhỏ trong bụng cô đã có hình hài, tay chân đầy đủ.
Cô ấy còn nói, bọn họ là "chiến hữu", cùng nhau sinh con, cùng nhau nuôi con.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Dã bỗng dâng lên một niềm vui khó tả, xe cũng chạy nhanh hơn một chút.
Gọi Chu Phóng! Về ăn cơm!
Nhưng không biết vợ ở nhà có mua đồ ăn không, Cố Dã lại có chút lo lắng.
Buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi của công trường. Hiện tại trời nóng, công trường sợ xảy ra vấn đề nên thời gian nghỉ trưa dài hơn một chút so với trước đây.
Cố Dã liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Phóng.
Mọi người đều đang ăn cơm, chỉ có Chu Phóng nằm một mình trong bóng râm. Dáng người gầy gò, mũ bảo hộ úp trên mặt, tay gối đầu, trông như đang ngủ.
Ban đầu Hồ Sơn muốn để con trai mình kế thừa xưởng sửa chữa, nhưng sau khi ly hôn con trai theo mẹ, rời đi chỉ là vấn đề thời gian.
Sau đó, ông liền đặt hy vọng vào Cố Dã. Dù sao thì Cố Dã cũng là do ông nhìn lớn lên, tuy rằng ngày thường trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng đến lúc quan trọng lại rất đáng tin cậy.
Chỉ là Cố Dã lại không có hứng thú với xưởng sửa chữa này! Hồ Sơn đã khuyên nhủ rất nhiều lần, còn nhờ bà nội của Cố Dã khuyên nhủ giúp, nhưng vẫn không có tác dụng. Ông cũng đành chịu, sau đó lại tuyển thêm vài người học việc vào.
Nhưng mà, đã từng có một học trò thông minh như Cố Dã, Hồ Sơn nhìn đám học việc mới vào đều không vừa mắt. Bọn họ cũng không chịu khó như Cố Dã, mỗi năm đều có người đến người đi, cuối cùng chỉ còn lại Lâm Tuấn thật thà chất phác.
Tuy rằng cậu ta chăm chỉ, nhưng chỉ có thể làm những việc đơn giản, còn những việc phức tạp Hồ Sơn không yên tâm giao cho cậu ta làm. Chỉ khi nào Cố Dã rảnh rỗi mới đến giúp một tay.
“Không có gì, muốn kiếm ít tiền.” Cố Dã cởi bộ đồ công trên người ra, đi đến bên cạnh Hồ Sơn nói ngắn gọn.
Hồ Sơn hiểu ý của Cố Dã, ông cười cười mở ví tiền lấy ra hai tờ mười tệ đưa cho Cố Dã, “Con chứ ai, muốn kiếm tiền thì đến đây làm với chú mỗi ngày có phải hơn không, thế nào? Muốn chính thức đi làm không?”
Cố Dã tới một cách ngẫu hứng, coi như là làm việc vặt. Chỉ là đẩy từng xe từng xe tiền mà thôi.
Cố Dã vân vê số tiền, sợ dầu nhớt dính trên tay mình sẽ làm bẩn nó. Sau đó thò tay vào túi móc một lúc, nhướng mày, "Nhiêu đây là đủ rồi."
Hồ Sơn cũng không lấy làm lạ, ông biết Cố Dã là người tùy hứng, đối với tiền bạc cũng không quá coi trọng, đủ dùng là được.
Tuy nhiên ông vẫn khuyên nhủ: "Bây giờ con nghĩ vậy thôi, chờ đến lúc vợ con sinh cho con một đứa con trai. Một nhà ba người chờ con nuôi, lúc đấy con sẽ biết khổ thôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe xong, Cố Dã ngẩn người, không nói gì, cưỡi xe máy phóng vù đi.
Trước đây Hồ Sơn cũng từng nói chuyện này với anh, anh đều trả lời là cứ đi từng bước một.
Chỉ là từ sau hôm qua đi bệnh viện cùng Chu Dư, tâm trạng của anh bỗng chốc thay đổi.
Chu Dư nói đứa nhỏ trong bụng cô đã có hình hài, tay chân đầy đủ.
Cô ấy còn nói, bọn họ là "chiến hữu", cùng nhau sinh con, cùng nhau nuôi con.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Dã bỗng dâng lên một niềm vui khó tả, xe cũng chạy nhanh hơn một chút.
Gọi Chu Phóng! Về ăn cơm!
Nhưng không biết vợ ở nhà có mua đồ ăn không, Cố Dã lại có chút lo lắng.
Buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi của công trường. Hiện tại trời nóng, công trường sợ xảy ra vấn đề nên thời gian nghỉ trưa dài hơn một chút so với trước đây.
Cố Dã liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Phóng.
Mọi người đều đang ăn cơm, chỉ có Chu Phóng nằm một mình trong bóng râm. Dáng người gầy gò, mũ bảo hộ úp trên mặt, tay gối đầu, trông như đang ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro