[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 35
2024-11-22 09:54:15
Cố Dã đi tới đá Chu Phóng một cái, "Dậy."
Chu Phóng "chậc" một tiếng, khó chịu hất mũ bảo hộ trên mặt ra. Cậu định bụng mắng người, nhưng khi nhìn rõ là ai thì đôi mắt Chu Phóng sáng lên, "Anh rể?!"
Cố Dã nói: "Dậy, đi ăn cơm với anh."
Chu Phóng "Hừ" một tiếng, lại úp mũ bảo hộ lên mặt, "Không đi."
Buổi trưa cậu cũng không ăn, để dành tiền. Đôi khi Cố Dã sẽ dẫn cậu đi ăn cơm, nhưng ăn được vài lần thì Chu Phóng không đi nữa.
Tiền của Cố Dã chính là tiền của chị gái cậu, cậu không nỡ dùng.
Hơn nữa khổ quen rồi, cậu cũng không muốn hưởng thụ.
Qua quán cơm, người ăn uống đông đúc.
Cố Dã giật mũ bảo hộ của Chu Phóng ra, Chu Phóng vốn định giằng co với anh, nhưng người ăn hai bữa cơm sao có sức bằng người ăn ba bữa, Cố Dã chỉ vài cái đã giật được.
Anh nhìn khuôn mặt Chu Phóng, nhíu mày.
Chu Phóng và Chu Dư rất giống nhau, nhưng lại mang nét nam tính hơn một chút, tuy nhiên so với nam giới thì khuôn mặt vẫn thiên về thanh tú.
Lần trước Chu Phóng xảy ra tranh chấp với Lưu Cảnh Thiên cũng là vì gương mặt này.
"Nhìn cái gì mà nhìn." Chu Phóng ghét nhất kiểu đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy. Cậu vội vàng giật lại mũ bảo hộ, ôm vào lòng. Rồi xoay người, quay lưng về phía Cố Dã.
Cố Dã bật cười, giọng pha chút trêu chọc: “Sao thế? Lại bị người ta gọi là nhóc con à?”
Chu Phóng lập tức đứng bật dậy, giận dữ nói: “Em xem ai dám!”
“Không ai dám đâu.” Cố Dã kéo Chu Phóng một cái, nhìn biểu cảm như nuốt phải ruồi của Chu Phóng mà không nhịn được cười ha hả.
Cười đến mức Chu Phóng muốn chửi tục.
Cố Dã nhìn sắc mặt Chu Phóng, cảm thấy cười cũng đủ rồi. Anh bèn nhướng cằm, “Chị cậu bảo tôi gọi cậu về ăn cơm, đi nhanh lên. Không là không kịp ăn nóng đâu.”
“Chị em?!” Giọng Chu Phóng chùng xuống.
Cậu không chút do dự leo lên yên sau xe máy Cố Dã, vẫy tay: “Vậy đi nhanh đi! Mấy hôm trước em mới lĩnh lương, vừa hay đưa cho chị em luôn!”
Bữa cơm này Chu Phóng ăn rất nhiệt tình.
Hơn nữa cậu cũng nhớ cơm chị gái nấu.
Lên xe rồi Chu Phóng lại cảm thấy không đúng, “Nhưng mà sao chị em lại nấu cơm cho anh ăn? Anh lừa em đấy à?”
Tuy rằng Chu Phóng cảm thấy Cố Dã, người anh rể này, cũng tạm được. Lần đầu tiên cậu biết chuyện giữa Cố Dã và chị gái mình liền xông đến cho Cố Dã một trận, Cố Dã cũng không đánh trả. Nhưng cậu cũng không vì Cố Dã ngoan ngoãn chịu đòn mà có cái nhìn thiện cảm.
Sau này Cố Dã giúp cậu tìm việc, vì cậu mà ra mặt, dạy cậu cách kết bạn, cậu mới thực sự cảm thấy người anh rể này hình như cũng được, đủ nghĩa khí, bản lĩnh cũng lớn.
Nhưng trong lòng cậu quan trọng nhất vẫn là chị gái. Với hiểu biết của cậu về chị mình, nấu cơm cho cậu là chuyện rất bình thường, nhưng Cố Dã cũng ăn cùng sao?
Chu Phóng "chậc" một tiếng, khó chịu hất mũ bảo hộ trên mặt ra. Cậu định bụng mắng người, nhưng khi nhìn rõ là ai thì đôi mắt Chu Phóng sáng lên, "Anh rể?!"
Cố Dã nói: "Dậy, đi ăn cơm với anh."
Chu Phóng "Hừ" một tiếng, lại úp mũ bảo hộ lên mặt, "Không đi."
Buổi trưa cậu cũng không ăn, để dành tiền. Đôi khi Cố Dã sẽ dẫn cậu đi ăn cơm, nhưng ăn được vài lần thì Chu Phóng không đi nữa.
Tiền của Cố Dã chính là tiền của chị gái cậu, cậu không nỡ dùng.
Hơn nữa khổ quen rồi, cậu cũng không muốn hưởng thụ.
Qua quán cơm, người ăn uống đông đúc.
Cố Dã giật mũ bảo hộ của Chu Phóng ra, Chu Phóng vốn định giằng co với anh, nhưng người ăn hai bữa cơm sao có sức bằng người ăn ba bữa, Cố Dã chỉ vài cái đã giật được.
Anh nhìn khuôn mặt Chu Phóng, nhíu mày.
Chu Phóng và Chu Dư rất giống nhau, nhưng lại mang nét nam tính hơn một chút, tuy nhiên so với nam giới thì khuôn mặt vẫn thiên về thanh tú.
Lần trước Chu Phóng xảy ra tranh chấp với Lưu Cảnh Thiên cũng là vì gương mặt này.
"Nhìn cái gì mà nhìn." Chu Phóng ghét nhất kiểu đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy. Cậu vội vàng giật lại mũ bảo hộ, ôm vào lòng. Rồi xoay người, quay lưng về phía Cố Dã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Dã bật cười, giọng pha chút trêu chọc: “Sao thế? Lại bị người ta gọi là nhóc con à?”
Chu Phóng lập tức đứng bật dậy, giận dữ nói: “Em xem ai dám!”
“Không ai dám đâu.” Cố Dã kéo Chu Phóng một cái, nhìn biểu cảm như nuốt phải ruồi của Chu Phóng mà không nhịn được cười ha hả.
Cười đến mức Chu Phóng muốn chửi tục.
Cố Dã nhìn sắc mặt Chu Phóng, cảm thấy cười cũng đủ rồi. Anh bèn nhướng cằm, “Chị cậu bảo tôi gọi cậu về ăn cơm, đi nhanh lên. Không là không kịp ăn nóng đâu.”
“Chị em?!” Giọng Chu Phóng chùng xuống.
Cậu không chút do dự leo lên yên sau xe máy Cố Dã, vẫy tay: “Vậy đi nhanh đi! Mấy hôm trước em mới lĩnh lương, vừa hay đưa cho chị em luôn!”
Bữa cơm này Chu Phóng ăn rất nhiệt tình.
Hơn nữa cậu cũng nhớ cơm chị gái nấu.
Lên xe rồi Chu Phóng lại cảm thấy không đúng, “Nhưng mà sao chị em lại nấu cơm cho anh ăn? Anh lừa em đấy à?”
Tuy rằng Chu Phóng cảm thấy Cố Dã, người anh rể này, cũng tạm được. Lần đầu tiên cậu biết chuyện giữa Cố Dã và chị gái mình liền xông đến cho Cố Dã một trận, Cố Dã cũng không đánh trả. Nhưng cậu cũng không vì Cố Dã ngoan ngoãn chịu đòn mà có cái nhìn thiện cảm.
Sau này Cố Dã giúp cậu tìm việc, vì cậu mà ra mặt, dạy cậu cách kết bạn, cậu mới thực sự cảm thấy người anh rể này hình như cũng được, đủ nghĩa khí, bản lĩnh cũng lớn.
Nhưng trong lòng cậu quan trọng nhất vẫn là chị gái. Với hiểu biết của cậu về chị mình, nấu cơm cho cậu là chuyện rất bình thường, nhưng Cố Dã cũng ăn cùng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro