[Thập Niên 90] Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi
Chương 36
2024-11-22 09:54:15
Cố Dã im lặng một chút, nghĩ ngợi một hồi lại không thể phản bác. Anh không phải không biết Chu Dư nói không biết nhóm lửa chỉ là lời từ chối nấu cơm. Cũng không phải không biết mỗi lần anh không có nhà Chu Dư đều tự mình nấu cơm ăn.
Vì vậy chỉ có thể nói một câu khô khan: “Hôm nay tâm trạng chị cậu tốt.”
Chu Phóng nghi ngờ liếc nhìn Cố Dã, sau đó nở nụ cười vui vẻ, “Chị em vui là tốt rồi.”
“Trên lông mày cậu bị làm sao thế?” Lái xe về phía trước, Cố Dã giả vờ như vô tình nhắc nhở Chu Phóng.
Thật ra con trai trên người có chút vết thương Cố Dã cảm thấy không thành vấn đề, trên người anh lúc nào cũng tím tím xanh xanh.
Nhưng anh hiểu Chu Dư, Chu Dư coi em trai như bảo bối, lát nữa về thấy vết thương trên mặt Chu Phóng lại cuống lên khóc mất.
Nghĩ đến đây Cố Dã có chút bực bội, cảm thấy dạo này mình sao cứ vô tình quan tâm Chu Dư thế nhỉ.
Không, lần này nhất định là vì anh không muốn cô khóc.
…
Chu Phóng rướn đầu nhìn vào gương chiếu hậu vài lần, nhỏ giọng nói: “Đúng là thế thật, hay là em không về nữa. Chị em hay làm quá mọi chuyện, lát nữa lại khóc mất.”
Cố Dã liếc nhìn Chu Phóng với mái tóc dài lòa xòa rồi nói: “Lát nữa lấy tóc mái che đi là được.”
Chu Phóng bừng tỉnh hiểu ra, “Cũng đúng, vậy đi nhanh thôi, em nhớ chị rồi.”
Cố Dã không nói gì thêm, lập tức khởi động xe.
Hai người còn chưa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm từ trong nhà bay ra, Chu Phóng phấn khích định chạy vào thì bị Cố Dã kéo lại.
“Cái trán.” Cố Dã kéo Chu Phóng một cái.
Chu Phóng lập tức dừng lại, chỉnh lại mái tóc che gần hết trán, “Giờ được chưa?”
Tóc cậu khá dài, che như vậy không chỉ lông mày bị che khuất mà hơn nửa đôi mắt cũng bị che mất.
Cố Dã thấy vậy cũng được, “Vào thôi.”
Cố Dã mở cửa, Chu Dư đang ở trong bếp vừa ho khan vừa xào nấu gì đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Dư vội vàng quay đầu lại. Thấy Chu Phóng và Cố Dã đang đứng ở cửa, cô vội vàng che lớp bồ hóng trước mặt do nấu ăn, vừa ho khan vừa chào hỏi: “Khụ khụ, hai người về rồi à! Khụ khụ khụ, mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng vì ho, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng vui vẻ. Đôi mắt cong cong, khóe miệng như ẩn chứa nụ cười.
Thật tốt, Chu Phóng vẫn là hình ảnh trong ký ức của cô, vẫn là cậu thiếu niên ngây thơ trong sáng ấy.
Mọi thứ đều kịp cả, nghĩ đến đây Chu Dư cảm thấy rất yên tâm.
Cố Dã định vào bếp giúp cô, nhưng đi được hai bước thì bị Chu Phóng giành trước.
Chu Phóng chạy nhanh tới, “Chị! Để em giúp chị!”
Chu Dư cũng không khách sáo, “Chật chội lắm đấy, đừng có kêu ca than oán đấy nhé!”
Chu Phóng cười hì hì nói: “Biết rồi, nhà mình cũng chật chội như vậy mà, em quen rồi!”
Căn nhà cũ kỹ mà họ từng ở trong khu nhà xưởng còn chật chội hơn thế này, chỉ cần xoay người một cái là đụng người khác rồi.
Cố Dã nhìn một lát rồi xoay người đi rửa tay.
Vì vậy chỉ có thể nói một câu khô khan: “Hôm nay tâm trạng chị cậu tốt.”
Chu Phóng nghi ngờ liếc nhìn Cố Dã, sau đó nở nụ cười vui vẻ, “Chị em vui là tốt rồi.”
“Trên lông mày cậu bị làm sao thế?” Lái xe về phía trước, Cố Dã giả vờ như vô tình nhắc nhở Chu Phóng.
Thật ra con trai trên người có chút vết thương Cố Dã cảm thấy không thành vấn đề, trên người anh lúc nào cũng tím tím xanh xanh.
Nhưng anh hiểu Chu Dư, Chu Dư coi em trai như bảo bối, lát nữa về thấy vết thương trên mặt Chu Phóng lại cuống lên khóc mất.
Nghĩ đến đây Cố Dã có chút bực bội, cảm thấy dạo này mình sao cứ vô tình quan tâm Chu Dư thế nhỉ.
Không, lần này nhất định là vì anh không muốn cô khóc.
…
Chu Phóng rướn đầu nhìn vào gương chiếu hậu vài lần, nhỏ giọng nói: “Đúng là thế thật, hay là em không về nữa. Chị em hay làm quá mọi chuyện, lát nữa lại khóc mất.”
Cố Dã liếc nhìn Chu Phóng với mái tóc dài lòa xòa rồi nói: “Lát nữa lấy tóc mái che đi là được.”
Chu Phóng bừng tỉnh hiểu ra, “Cũng đúng, vậy đi nhanh thôi, em nhớ chị rồi.”
Cố Dã không nói gì thêm, lập tức khởi động xe.
Hai người còn chưa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm từ trong nhà bay ra, Chu Phóng phấn khích định chạy vào thì bị Cố Dã kéo lại.
“Cái trán.” Cố Dã kéo Chu Phóng một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phóng lập tức dừng lại, chỉnh lại mái tóc che gần hết trán, “Giờ được chưa?”
Tóc cậu khá dài, che như vậy không chỉ lông mày bị che khuất mà hơn nửa đôi mắt cũng bị che mất.
Cố Dã thấy vậy cũng được, “Vào thôi.”
Cố Dã mở cửa, Chu Dư đang ở trong bếp vừa ho khan vừa xào nấu gì đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Dư vội vàng quay đầu lại. Thấy Chu Phóng và Cố Dã đang đứng ở cửa, cô vội vàng che lớp bồ hóng trước mặt do nấu ăn, vừa ho khan vừa chào hỏi: “Khụ khụ, hai người về rồi à! Khụ khụ khụ, mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng vì ho, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng vui vẻ. Đôi mắt cong cong, khóe miệng như ẩn chứa nụ cười.
Thật tốt, Chu Phóng vẫn là hình ảnh trong ký ức của cô, vẫn là cậu thiếu niên ngây thơ trong sáng ấy.
Mọi thứ đều kịp cả, nghĩ đến đây Chu Dư cảm thấy rất yên tâm.
Cố Dã định vào bếp giúp cô, nhưng đi được hai bước thì bị Chu Phóng giành trước.
Chu Phóng chạy nhanh tới, “Chị! Để em giúp chị!”
Chu Dư cũng không khách sáo, “Chật chội lắm đấy, đừng có kêu ca than oán đấy nhé!”
Chu Phóng cười hì hì nói: “Biết rồi, nhà mình cũng chật chội như vậy mà, em quen rồi!”
Căn nhà cũ kỹ mà họ từng ở trong khu nhà xưởng còn chật chội hơn thế này, chỉ cần xoay người một cái là đụng người khác rồi.
Cố Dã nhìn một lát rồi xoay người đi rửa tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro