[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 17
2024-12-08 10:30:01
Tống Bắc ?
Lỗ Kiến Hoa …
“Đội phó Quách biết nhiều thật đó.” Lỗ Kiến Hoa tỏ vẻ sùng bái, vô vị khen: “Ngay cả cách nuôi mèo mà cũng biết.”
Không hổ người thứ hai cậu ta sùng bái.
Có người cổ vũ, Quách Triều Minh vốn là một người nói nhiều liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói anh ta có kinh nghiệm nuôi mèo, làm thế nào để dụ dỗ được mèo hoang, làm sao để nuôi mèo được béo tốt, bộ lông óng mượt không dính nước. Anh ta còn thề chắc nịch với Lỗ Kiến Hoa rằng chờ đến khi anh ta dụ dỗ được mèo nhỏ về nhà nuôi rồi sẽ cho cậu ta sờ thử.
Lỗ Kiến Hoa rất mong đợi. Cậu ta chạy tới chạy lui tìm người giúp, đều chưa được sờ một chút nào. Quên những con mèo khác đi, mèo nhỏ này không giống với chúng.
Cậu ta cảm thấy con mèo này rất thông minh, có khi sờ một cái lại đem tới may mắn.
Tống Bắc: “Cậu mà có thể dùng những tâm tư và kinh nghiệm này để đi tìm vợ thì việc kết hôn cũng không kéo dài mãi đến giờ vẫn chưa tìm được ai! Đến bây giờ vẫn còn độc thân, hại tôi cả ngày cứ phải lo lắng cho cậu.”
“Ngay cả mèo cũng lừa gạt được mà cậu không thể lừa được một cô con dâu về nhà ư?” Tống Bắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mấy người này không khác gì đồ vô dụng!
Vợ còn không cưới được thì còn có thể trông chờ gì ở các cậu?
Quách Triều Minh …
Bạch Hạ Hạ mơ mơ màng màng mà ngủ, lỗ tai dựng lên, thỉnh thoảng nghe thấy một âm thanh gì đó rất mơ hồ, xa xa gần gần không rõ.
“Tần Tiêu thành công thoát khỏi nguy hiểm, chúc mừng Miêu Miêu đã đạt được thành tựu cứu người, 50 điểm thành tích.”
“Hệ thống Miêu Miêu chữa bệnh sắp mở, 8 giờ đếm ngược.”
Tích tắc.
Kim giây tích tắc chạy quanh mặt đồng hồ, Bạch Hạ Hạ mơ màng mà mở mắt ra.
Đầu óc cô choáng váng, vừa rồi ngủ đến không biết trời trăng gì.
Khi vừa mở mắt ra, đồng hồ đếm ngược đỏ chói hiện ngay trước mắt.
Meo?
Cái quỷ gì vậy? Bạch Hạ Hạ cho là cô còn chưa tỉnh ngủ, vội vàng lắc đầu mấy cái.
Một lần nữa nhìn lại, thấy đồng hồ đếm ngược được 20 giây.
Ánh đỏ của đồng hồ vẫn ở đó, không hề thay đổi, con số lớn nhỏ cũng không đổi.
Không phải là ảo giác.
Hoặc có lẽ cô thấy nhiều chuyện xuyên hệ thống loạn xạ rồi, đến khi thật sự được đối mặt với hệ thống đếm ngược thì trong lòng Bạch Hạ Hạ lại bình thản, không chút gợn sóng.
Hệ thống chữa trị Miêu Miêu?
Nói cô hả?
Bạch Hạ Hạ nghiêm túc nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra lời nói đầu tiên của hệ thống lúc cô ngủ, cô cứu Tần Tiêu, đạt được thành tựu cứu người cho nên mới mở ra hệ thống này.
Lại nhìn thấy hệ thống đếm ngược được ba phút, Bạch Hạ Hạ xòe móng vuốt ra.
Đệm thịt màu hồng được điểm xuyết bằng bộ móng vuốt sắc nhọn xuyên qua những con số hư ảo, Bạch Hạ Hạ gật đầu, đúng như cô nghĩ.
Là một thứ đồ hư ảo.
Cách thời gian mở vẫn còn khá sớm, Bạch Hạ Hạ không nghĩ đến nó nữa.
Cô đứng dậy mới phát hiện cô còn đang nằm ở trên xe việt dã. Trong xe trống không, Tống Bắc và mọi người đã không còn ở đây.
Bạch Hạ Hạ nhìn ra ngoài qua cửa kính, hai bên đường đều là những gian hàng ăn lớn nhỏ có đầy đủ.
Cửa hàng những năm 90 này cũng không sửa sang gì nhiều, thậm chí có nhiều cửa tiệm chỉ dùng một tấm ván để viết tên tiệm rồi cắm ở trước cửa.
Chỉ cần nhìn vào là biết làm gì là được, có nhiều cửa tiệm ngay cả cái bảng hiệu cũng không có.
Thỉnh thoảng có mấy nhà nổi bật bởi bảng hiệu có đèn sáng rực rỡ.
Cái đầu mèo của Bạch Hạ Hạ thò ra khỏi cửa kính xe, cách xa mấy mét, chữ thập đỏ ở phía cao cao vô cùng nổi bật.
Trước cửa bệnh viện quân khu thứ hai của Thông Thành rất nhộn nhịp, dòng người tới tới lui lui.
Cảnh tượng lâu ngày không thấy lại cảm thấy hơi xa lạ, làn khói trắng của cửa tiệm gần đó… Bạch Hạ Hạ dựa vào cửa kính xe nhìn ra, nhất thời cảm thấy mê mẩn, lại hơi run sợ.
Xuống núi, cô xuống núi rồi.
“Ùng ục…”
Bạch Hạ Hạ sờ cái bụng xẹp lép của bản thân, cô không biết đã ngủ đến lúc nào. Nhưng nhìn ra bên ngoài thấy ánh nắng đã ngả về Tây, mặt trời đang bắt đầu xuống núi, giờ hẳn là đã đến lúc ăn tối rồi.
Đói quá đi!
Bạch Hạ Hạ ngập ngừng đi tới cạnh cửa xe, không biết có nên xuống xe hay không.
Cô tự mình xuống núi, không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc như thế nào, đây cũng là một nơi xa lạ, một con mèo hoang không có tiền xuống xe, làm gì có chỗ nào để ăn…
Bạch Hạ Hạ ngửi mùi thức ăn bay đến trong không khí, hương thơm kích thích nước miếng muốn đua nhau chảy ra: “Meo…”
“Rầm.”
Cửa xe cùng ánh hoàng hôn chói mắt bị kéo ra, mắt Bạch Hạ Hạ hơi híp lại.
Quách Triều Minh xách theo hộp cơm tối ngồi vào trong xe, phát hiện không thấy con mèo ở đó.
Lòng anh ta chợt căng thẳng, vội vàng tìm kiếm Bạch Hạ Hạ.
Sợ rằng con mèo này sẽ chạy mất.
Vừa mới cúi đầu đã nhìn thấy Bạch Hạ Hạ ngồi chồm hổm đáng thương, móng vuốt bên phải còn đặt ở chiếc bụng nhỏ mềm mại xẹp lép, một bộ dáng kẻ hèn đói đến đáng thương.
“Đói bụng không?”
“Mày ở lại trên xe hay là cùng tao đi vào trong kia?”
Bạch Hạ Hạ ngay lập tức nhảy xuống xe, đi về phía bệnh viện. Đi được mười mấy bước mới phát hiện bên cạnh không có ai, cô quay đầu lại nhìn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn chờ Quách Triều Minh.
Thật là hâm mộ Tần Tiêu quá đi!
Đến khi nào anh ta mới có thể nhận được loại đối xử đặc biệt này chứ?
Nhìn con mèo nhỏ đói đến nỗi bụng dính vào lưng rồi mà vừa mới nghe thấy lời anh ta nói liền điên cuồng chạy đi.
Anh ta nào biết Bạch Hạ Hạ đã suy nghĩ rồi, một con mèo đợi ở trên xe không tốt chút nào.
Cô không có cách nào một mình đi thăm Tần Tiêu.
Bạch Hạ Hạ rất lo lắng khi cô nhảy xuống khỏi xe sẽ lạc đường, phải lưu lạc ở Thông Thành. Cô không chắc rằng nếu cô bị lạc rồi thì Tống Bắc họ có đi tìm cô hay không.
Bị lạc là sẽ rất thảm, mọi sự chuẩn bị lúc trước đều vô nghĩa. Còn nếu muốn đi theo đám mèo hoang thì chỉ có đi ăn cơm thừa canh cạn, đồ bỏ đi của các cửa hàng.
Quách Triều Minh vừa đi vừa nói chuyện với Bạch Hạ Hạ, một người một mèo nhìn qua còn rất hòa thuận, cùng nhau đi tới phòng bệnh.
Người qua đường ai cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Quách Triều Minh, đặc biệt là nhìn thấy người mặc bộ quân phục tác chiến và bên chân là một con mèo hoang nhỏ bộ lông nhiễm màu xám trắng, làm cho người người qua đường phải trợn tròn mắt.
Hai cô gái trẻ khá nhỏ tuổi thì thầm với nhau: “Mèo có thể nghe hiểu tiếng người ư?”
“Có thể lắm, nghe nói trong có chó quân đội, con mèo này có phải là mèo quân đội không?”
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mắt trợn to, không thể tưởng tượng nổi: “Thật hả? Mèo cũng có thể được huấn luyện a?”
Lỗ Kiến Hoa …
“Đội phó Quách biết nhiều thật đó.” Lỗ Kiến Hoa tỏ vẻ sùng bái, vô vị khen: “Ngay cả cách nuôi mèo mà cũng biết.”
Không hổ người thứ hai cậu ta sùng bái.
Có người cổ vũ, Quách Triều Minh vốn là một người nói nhiều liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói anh ta có kinh nghiệm nuôi mèo, làm thế nào để dụ dỗ được mèo hoang, làm sao để nuôi mèo được béo tốt, bộ lông óng mượt không dính nước. Anh ta còn thề chắc nịch với Lỗ Kiến Hoa rằng chờ đến khi anh ta dụ dỗ được mèo nhỏ về nhà nuôi rồi sẽ cho cậu ta sờ thử.
Lỗ Kiến Hoa rất mong đợi. Cậu ta chạy tới chạy lui tìm người giúp, đều chưa được sờ một chút nào. Quên những con mèo khác đi, mèo nhỏ này không giống với chúng.
Cậu ta cảm thấy con mèo này rất thông minh, có khi sờ một cái lại đem tới may mắn.
Tống Bắc: “Cậu mà có thể dùng những tâm tư và kinh nghiệm này để đi tìm vợ thì việc kết hôn cũng không kéo dài mãi đến giờ vẫn chưa tìm được ai! Đến bây giờ vẫn còn độc thân, hại tôi cả ngày cứ phải lo lắng cho cậu.”
“Ngay cả mèo cũng lừa gạt được mà cậu không thể lừa được một cô con dâu về nhà ư?” Tống Bắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mấy người này không khác gì đồ vô dụng!
Vợ còn không cưới được thì còn có thể trông chờ gì ở các cậu?
Quách Triều Minh …
Bạch Hạ Hạ mơ mơ màng màng mà ngủ, lỗ tai dựng lên, thỉnh thoảng nghe thấy một âm thanh gì đó rất mơ hồ, xa xa gần gần không rõ.
“Tần Tiêu thành công thoát khỏi nguy hiểm, chúc mừng Miêu Miêu đã đạt được thành tựu cứu người, 50 điểm thành tích.”
“Hệ thống Miêu Miêu chữa bệnh sắp mở, 8 giờ đếm ngược.”
Tích tắc.
Kim giây tích tắc chạy quanh mặt đồng hồ, Bạch Hạ Hạ mơ màng mà mở mắt ra.
Đầu óc cô choáng váng, vừa rồi ngủ đến không biết trời trăng gì.
Khi vừa mở mắt ra, đồng hồ đếm ngược đỏ chói hiện ngay trước mắt.
Meo?
Cái quỷ gì vậy? Bạch Hạ Hạ cho là cô còn chưa tỉnh ngủ, vội vàng lắc đầu mấy cái.
Một lần nữa nhìn lại, thấy đồng hồ đếm ngược được 20 giây.
Ánh đỏ của đồng hồ vẫn ở đó, không hề thay đổi, con số lớn nhỏ cũng không đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải là ảo giác.
Hoặc có lẽ cô thấy nhiều chuyện xuyên hệ thống loạn xạ rồi, đến khi thật sự được đối mặt với hệ thống đếm ngược thì trong lòng Bạch Hạ Hạ lại bình thản, không chút gợn sóng.
Hệ thống chữa trị Miêu Miêu?
Nói cô hả?
Bạch Hạ Hạ nghiêm túc nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra lời nói đầu tiên của hệ thống lúc cô ngủ, cô cứu Tần Tiêu, đạt được thành tựu cứu người cho nên mới mở ra hệ thống này.
Lại nhìn thấy hệ thống đếm ngược được ba phút, Bạch Hạ Hạ xòe móng vuốt ra.
Đệm thịt màu hồng được điểm xuyết bằng bộ móng vuốt sắc nhọn xuyên qua những con số hư ảo, Bạch Hạ Hạ gật đầu, đúng như cô nghĩ.
Là một thứ đồ hư ảo.
Cách thời gian mở vẫn còn khá sớm, Bạch Hạ Hạ không nghĩ đến nó nữa.
Cô đứng dậy mới phát hiện cô còn đang nằm ở trên xe việt dã. Trong xe trống không, Tống Bắc và mọi người đã không còn ở đây.
Bạch Hạ Hạ nhìn ra ngoài qua cửa kính, hai bên đường đều là những gian hàng ăn lớn nhỏ có đầy đủ.
Cửa hàng những năm 90 này cũng không sửa sang gì nhiều, thậm chí có nhiều cửa tiệm chỉ dùng một tấm ván để viết tên tiệm rồi cắm ở trước cửa.
Chỉ cần nhìn vào là biết làm gì là được, có nhiều cửa tiệm ngay cả cái bảng hiệu cũng không có.
Thỉnh thoảng có mấy nhà nổi bật bởi bảng hiệu có đèn sáng rực rỡ.
Cái đầu mèo của Bạch Hạ Hạ thò ra khỏi cửa kính xe, cách xa mấy mét, chữ thập đỏ ở phía cao cao vô cùng nổi bật.
Trước cửa bệnh viện quân khu thứ hai của Thông Thành rất nhộn nhịp, dòng người tới tới lui lui.
Cảnh tượng lâu ngày không thấy lại cảm thấy hơi xa lạ, làn khói trắng của cửa tiệm gần đó… Bạch Hạ Hạ dựa vào cửa kính xe nhìn ra, nhất thời cảm thấy mê mẩn, lại hơi run sợ.
Xuống núi, cô xuống núi rồi.
“Ùng ục…”
Bạch Hạ Hạ sờ cái bụng xẹp lép của bản thân, cô không biết đã ngủ đến lúc nào. Nhưng nhìn ra bên ngoài thấy ánh nắng đã ngả về Tây, mặt trời đang bắt đầu xuống núi, giờ hẳn là đã đến lúc ăn tối rồi.
Đói quá đi!
Bạch Hạ Hạ ngập ngừng đi tới cạnh cửa xe, không biết có nên xuống xe hay không.
Cô tự mình xuống núi, không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc như thế nào, đây cũng là một nơi xa lạ, một con mèo hoang không có tiền xuống xe, làm gì có chỗ nào để ăn…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Hạ Hạ ngửi mùi thức ăn bay đến trong không khí, hương thơm kích thích nước miếng muốn đua nhau chảy ra: “Meo…”
“Rầm.”
Cửa xe cùng ánh hoàng hôn chói mắt bị kéo ra, mắt Bạch Hạ Hạ hơi híp lại.
Quách Triều Minh xách theo hộp cơm tối ngồi vào trong xe, phát hiện không thấy con mèo ở đó.
Lòng anh ta chợt căng thẳng, vội vàng tìm kiếm Bạch Hạ Hạ.
Sợ rằng con mèo này sẽ chạy mất.
Vừa mới cúi đầu đã nhìn thấy Bạch Hạ Hạ ngồi chồm hổm đáng thương, móng vuốt bên phải còn đặt ở chiếc bụng nhỏ mềm mại xẹp lép, một bộ dáng kẻ hèn đói đến đáng thương.
“Đói bụng không?”
“Mày ở lại trên xe hay là cùng tao đi vào trong kia?”
Bạch Hạ Hạ ngay lập tức nhảy xuống xe, đi về phía bệnh viện. Đi được mười mấy bước mới phát hiện bên cạnh không có ai, cô quay đầu lại nhìn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn chờ Quách Triều Minh.
Thật là hâm mộ Tần Tiêu quá đi!
Đến khi nào anh ta mới có thể nhận được loại đối xử đặc biệt này chứ?
Nhìn con mèo nhỏ đói đến nỗi bụng dính vào lưng rồi mà vừa mới nghe thấy lời anh ta nói liền điên cuồng chạy đi.
Anh ta nào biết Bạch Hạ Hạ đã suy nghĩ rồi, một con mèo đợi ở trên xe không tốt chút nào.
Cô không có cách nào một mình đi thăm Tần Tiêu.
Bạch Hạ Hạ rất lo lắng khi cô nhảy xuống khỏi xe sẽ lạc đường, phải lưu lạc ở Thông Thành. Cô không chắc rằng nếu cô bị lạc rồi thì Tống Bắc họ có đi tìm cô hay không.
Bị lạc là sẽ rất thảm, mọi sự chuẩn bị lúc trước đều vô nghĩa. Còn nếu muốn đi theo đám mèo hoang thì chỉ có đi ăn cơm thừa canh cạn, đồ bỏ đi của các cửa hàng.
Quách Triều Minh vừa đi vừa nói chuyện với Bạch Hạ Hạ, một người một mèo nhìn qua còn rất hòa thuận, cùng nhau đi tới phòng bệnh.
Người qua đường ai cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Quách Triều Minh, đặc biệt là nhìn thấy người mặc bộ quân phục tác chiến và bên chân là một con mèo hoang nhỏ bộ lông nhiễm màu xám trắng, làm cho người người qua đường phải trợn tròn mắt.
Hai cô gái trẻ khá nhỏ tuổi thì thầm với nhau: “Mèo có thể nghe hiểu tiếng người ư?”
“Có thể lắm, nghe nói trong có chó quân đội, con mèo này có phải là mèo quân đội không?”
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mắt trợn to, không thể tưởng tượng nổi: “Thật hả? Mèo cũng có thể được huấn luyện a?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro