[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 1
2024-12-08 10:30:01
Tần Tiêu lảo đảo không còn sức lực ngã ngồi lên đống lá cây dày, dính bùn cũng không quan tâm.
Cảm xúc lạnh buốt đằng sau lưng giúp anh miễn cưỡng khôi phục được một chút tỉnh táo nhưng vẫn không có tác dụng gì y như cũ.
Vết thương do đạn gây ra ở trên bụng vẫn chưa được xử lý, chỉ được anh quấn qua loa một ít băng. Sự mệt mỏi quá độ và việc mất máu quá nhiều diễn ra cùng một lúc, đều nhờ vào ý chí kiên cường của anh mà kiên trì được đến bây giờ.
Nếu đổi thành người khác, đã gục từ lâu rồi.
Đôi găng tay cụt ngón màu đen trên bàn tay phải đã loang lổ vết máu, Tần Tiêu cũng không thèm để ý, dựa vào thói quen của mình để tìm chỗ chôn đồ dưới đá.
Xoay người, đào đất, lấp đất, những động tác bình thường nhưng lại rất khó khăn và chậm chạp, Tần Tiêu ngồi lại với cánh tay run rẩy.
Tiếng thở dốc nặng nề và gấp rút, nửa người của người đàn ông đã tê liệt trên mặt đất, cơ bắp nhão ra.
Tần Tiêu sắp chết.
Nhưng anh không còn quan tâm nữa. Thân nhiệt hạ do mất máu quá nhiều đã khiến phản ứng của anh trở nên chậm chạp, ý thức mơ hồ.
Xử lý xong những đồ vật này, chắc chắn sau này các đồng đội có thể tìm được gì đó. Anh không có gì để bận tâm, sau khi thả lỏng càng cảm thấy mệt mỏi hơn, đau đớn đến nỗi nhe răng, vị tanh trong miệng lại càng nồng hơn.
Trước khi chết, Tần Tiêu không có chút sợ hãi nào, anh lau máu đen trên mặt, vừa chậm chạp lại vừa tỉnh táo đánh giá: Nơi rừng sâu, đường vào phức tạp. Cây cối mọc um tùm, rễ sâu, cành lá tốt, người đi qua thì đều không để lại dấu vết gì. Núi non kéo dài, anh bị thương nặng, không thể chờ được chi viện.
Các đồng đội chắc sắp phát điên rồi. Trong tình thế cấp bách vừa bị thương vừa phải đối phó với đám người liều mạng kia, xem như là bọn anh xui xẻo đi, bị đuổi đến nơi đóng quân ở vùng lân cận.
Mặc dù suy nghĩ của Tần Tiêu rối bời, hơi thở gắng sức, gần đến tuyệt cảnh nhưng Tần Tiêu vẫn thấy một con hổ oai phong đang từ từ bước đến như một vị vua, hơi thở cũng trở nên đình trệ hơn.
Đầu Tần Tiêu như muốn nổ tung, đầu óc ngưng trệ, cả người cứng ngắc không thể nào cử động được.
Con hổ trưởng thành béo khỏe dài hai mét. Lúc bước đến mang theo sự oai hùng uy nghiêm, đôi lúc còn để lộ răng nanh nhọn hoắc thể hiện sự lạnh lùng và tàn nhẫn của loài động vật ăn thịt.
Trắng toát nhìn rất đáng sợ.
Con hổ vằn hung dữ nhìn xuống, từng bước tới gần con mồi.
Đối mặt với đôi mắt sáng rực của con thú, dù Tần Tiêu có tập trung đến mấy thì lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi lạnh, sống lưng cũng trở nên cứng đờ.
Yết hầu không khống chế được mà lăn lên lăn xuống, vì phản ứng sinh lý mà mồ hôi chảy xuống cổ anh, cả cơ thể anh cứng ngắc, không dám cử động.
Khi hổ dữ đến sát bên cạnh, Tần Tiêu nở nụ cười khổ.
Vận xui đến thì ngăn kiểu gì cũng không được.
Nếu đổi lại là thời điểm khác, với tài thiện xạ của anh, một phát súng giải quyết cũng không thành vấn đề.
Tần Tiêu không phải người ngồi yên chờ chết, tính cách nhất quyết không chịu thua lại nổi lên, anh cắn môi dưới, cầm chặt con dao găm rồi run rẩy đứng dậy.
Người quân nhân toàn thân nhuốm máu toát lên sự sắc bén, chỉ chờ hổ dữ nhào đến.
Tần Tiêu đã đuối sức không thể địch lại sự tấn công dữ dội của con hổ, con hổ cụp mắt, dùng đệm thịt đè lên lồng ngực bị thương nặng của Tần Tiêu rồi dùng đầu lưỡi liếm không ngừng.
Ánh mắt nó tham lam nhìn máu tanh trên thân Tần Tiêu, rồi lưu luyến lùi lại.
Tần Tiêu đã nghĩ rằng mình sẽ chôn thân trong miệng thú, không ngờ lại nhận ra dáng vẻ rất muốn ăn anh nhưng lại kiềm chế lại của con hổ.
Con hổ dùng răng nanh cẩn thận ngoạm vào tay Tần Tiêu, sau đó đặt Tần Tiêu lên lưng mình.
Tần Tiêu cau mày: Nó không ăn anh? Lại còn cõng anh nữa?
Phần lớn động vật đều có thói quen dự trữ thức ăn, hổ cũng không phải là ngoại lệ. Nó không ăn mình, chắc là vì bây giờ chưa đói?
Cũng không đúng, có con hổ nào mà mạo hiểm mang vật còn sống về như vậy? Bình thường thì nó sẽ cắn chết rồi mới mang xác về hang.
Tần Tiêu đã quá mệt mỏi rồi.
Vì mệt mỏi quá độ, cố gắng chạy trốn với cơ thể bị thương nặng suốt hơn hai tiếng đồng hồ, giằng co với đám người liều mạng.
Sau đó còn phải đối phó với con hổ đã khiến anh dùng hết sức lực của mình.
Bây giờ cả người anh mềm nhũn, không có chút sức lực nào cả, anh choáng váng nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê.
Vậy nên mới không nhận ra con hổ không đi vào rừng.
Mà là cõng anh ra khỏi rừng, rẽ vào con đường đất do con người mở ra, đi dọc theo hướng có bánh xe đi qua.
Cảm xúc lạnh buốt đằng sau lưng giúp anh miễn cưỡng khôi phục được một chút tỉnh táo nhưng vẫn không có tác dụng gì y như cũ.
Vết thương do đạn gây ra ở trên bụng vẫn chưa được xử lý, chỉ được anh quấn qua loa một ít băng. Sự mệt mỏi quá độ và việc mất máu quá nhiều diễn ra cùng một lúc, đều nhờ vào ý chí kiên cường của anh mà kiên trì được đến bây giờ.
Nếu đổi thành người khác, đã gục từ lâu rồi.
Đôi găng tay cụt ngón màu đen trên bàn tay phải đã loang lổ vết máu, Tần Tiêu cũng không thèm để ý, dựa vào thói quen của mình để tìm chỗ chôn đồ dưới đá.
Xoay người, đào đất, lấp đất, những động tác bình thường nhưng lại rất khó khăn và chậm chạp, Tần Tiêu ngồi lại với cánh tay run rẩy.
Tiếng thở dốc nặng nề và gấp rút, nửa người của người đàn ông đã tê liệt trên mặt đất, cơ bắp nhão ra.
Tần Tiêu sắp chết.
Nhưng anh không còn quan tâm nữa. Thân nhiệt hạ do mất máu quá nhiều đã khiến phản ứng của anh trở nên chậm chạp, ý thức mơ hồ.
Xử lý xong những đồ vật này, chắc chắn sau này các đồng đội có thể tìm được gì đó. Anh không có gì để bận tâm, sau khi thả lỏng càng cảm thấy mệt mỏi hơn, đau đớn đến nỗi nhe răng, vị tanh trong miệng lại càng nồng hơn.
Trước khi chết, Tần Tiêu không có chút sợ hãi nào, anh lau máu đen trên mặt, vừa chậm chạp lại vừa tỉnh táo đánh giá: Nơi rừng sâu, đường vào phức tạp. Cây cối mọc um tùm, rễ sâu, cành lá tốt, người đi qua thì đều không để lại dấu vết gì. Núi non kéo dài, anh bị thương nặng, không thể chờ được chi viện.
Các đồng đội chắc sắp phát điên rồi. Trong tình thế cấp bách vừa bị thương vừa phải đối phó với đám người liều mạng kia, xem như là bọn anh xui xẻo đi, bị đuổi đến nơi đóng quân ở vùng lân cận.
Mặc dù suy nghĩ của Tần Tiêu rối bời, hơi thở gắng sức, gần đến tuyệt cảnh nhưng Tần Tiêu vẫn thấy một con hổ oai phong đang từ từ bước đến như một vị vua, hơi thở cũng trở nên đình trệ hơn.
Đầu Tần Tiêu như muốn nổ tung, đầu óc ngưng trệ, cả người cứng ngắc không thể nào cử động được.
Con hổ trưởng thành béo khỏe dài hai mét. Lúc bước đến mang theo sự oai hùng uy nghiêm, đôi lúc còn để lộ răng nanh nhọn hoắc thể hiện sự lạnh lùng và tàn nhẫn của loài động vật ăn thịt.
Trắng toát nhìn rất đáng sợ.
Con hổ vằn hung dữ nhìn xuống, từng bước tới gần con mồi.
Đối mặt với đôi mắt sáng rực của con thú, dù Tần Tiêu có tập trung đến mấy thì lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi lạnh, sống lưng cũng trở nên cứng đờ.
Yết hầu không khống chế được mà lăn lên lăn xuống, vì phản ứng sinh lý mà mồ hôi chảy xuống cổ anh, cả cơ thể anh cứng ngắc, không dám cử động.
Khi hổ dữ đến sát bên cạnh, Tần Tiêu nở nụ cười khổ.
Vận xui đến thì ngăn kiểu gì cũng không được.
Nếu đổi lại là thời điểm khác, với tài thiện xạ của anh, một phát súng giải quyết cũng không thành vấn đề.
Tần Tiêu không phải người ngồi yên chờ chết, tính cách nhất quyết không chịu thua lại nổi lên, anh cắn môi dưới, cầm chặt con dao găm rồi run rẩy đứng dậy.
Người quân nhân toàn thân nhuốm máu toát lên sự sắc bén, chỉ chờ hổ dữ nhào đến.
Tần Tiêu đã đuối sức không thể địch lại sự tấn công dữ dội của con hổ, con hổ cụp mắt, dùng đệm thịt đè lên lồng ngực bị thương nặng của Tần Tiêu rồi dùng đầu lưỡi liếm không ngừng.
Ánh mắt nó tham lam nhìn máu tanh trên thân Tần Tiêu, rồi lưu luyến lùi lại.
Tần Tiêu đã nghĩ rằng mình sẽ chôn thân trong miệng thú, không ngờ lại nhận ra dáng vẻ rất muốn ăn anh nhưng lại kiềm chế lại của con hổ.
Con hổ dùng răng nanh cẩn thận ngoạm vào tay Tần Tiêu, sau đó đặt Tần Tiêu lên lưng mình.
Tần Tiêu cau mày: Nó không ăn anh? Lại còn cõng anh nữa?
Phần lớn động vật đều có thói quen dự trữ thức ăn, hổ cũng không phải là ngoại lệ. Nó không ăn mình, chắc là vì bây giờ chưa đói?
Cũng không đúng, có con hổ nào mà mạo hiểm mang vật còn sống về như vậy? Bình thường thì nó sẽ cắn chết rồi mới mang xác về hang.
Tần Tiêu đã quá mệt mỏi rồi.
Vì mệt mỏi quá độ, cố gắng chạy trốn với cơ thể bị thương nặng suốt hơn hai tiếng đồng hồ, giằng co với đám người liều mạng.
Sau đó còn phải đối phó với con hổ đã khiến anh dùng hết sức lực của mình.
Bây giờ cả người anh mềm nhũn, không có chút sức lực nào cả, anh choáng váng nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê.
Vậy nên mới không nhận ra con hổ không đi vào rừng.
Mà là cõng anh ra khỏi rừng, rẽ vào con đường đất do con người mở ra, đi dọc theo hướng có bánh xe đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro